Giang Hàng Chi cười nói: “Không hổ là người phụ nữ của lão Hoa, có khí phách.”
Bình thường những người phụ nữ mà họ mang tới, nào có ai dám ở trước mặt Hoắc Chấn Đông nói chuyện lớn tiếng.
Cao Thanh Thu thấy mọi người đều che chở cho mình, nhìn Hoắc Chấn Đông, vênh mặt thị uy “Có thấy không, không ai thèm để ý tới anh hết.”
Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, “Nhìn cái đức hạnh này của em xem em kiêu ngạo được đến bao giờ, anh có thể nói cho em biết, em mà không làm cho anh vui đi, không anh bảo Ngọc Thành bỏ rơi em!”
“Anh dám!” Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Đông, “Nếu anh dám làm như vậy, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Đang nói gì thế?” Hoa Ngọc Thành thấy hai người đều sắp bốc hỏa, đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu gãi lòng bàn tay của anh, “Hoắc Chấn Đông nói, nếu em chọc tới anh ta thì anh ta sẽ bảo anh bỏ rơi em!”
Thực ra Hoắc Chấn Đông cũng chỉ tùy tiện bông đùa không hề có ý xấu.
Anh ta nháy mắt với Hoa Ngọc Thành,ra hiệu phối hợp trêu chọc Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành lại không hề nể mặt mũi mà nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, hỏi: ” Mắt cậu bị làm sao thế?”
Anh đương nhiên đứng về phía bà xã đại nhân.
Hoắc Chấn Đông: “…”
Ngọc Thành ơi là Ngọc Thành, cậu có cần bao che chở vợ đến như vậy hay không?
Hoắc Chấn Đông nói: “Hự hự, tôi đi chết đây.”
Cao Thanh Thu nhìn sang Hoa Ngọc Thành, “ông xã, khi nào chúng ta trở về?”
Hoắc Chấn Đông thay Hoa Ngọc Thành trả lời: “Ai nói sẽ về chứ? Tối nay kèo thâu đêm rồi. Trên lầu có phòng nghỉ, em có thể đi lên đó nghỉ ngơi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn đồng hồ, “Qua không giờ đêm là sinh nhật Thanh Thu.”
Hoắc Chấn Đông nghe xong cảm thấy ngoài ý muốn, “Không thể nào? Sinh nhật của em không phải đã qua lâu rồi sao?”
Ngày tháng năm sinh trên giấy tờ của Cao Thanh Thu đều theo sổ hộ khẩu gia đình.
Nhưng kỳ thật tháng giêng mới thật sự có sinh nhật của cô.
Nghe Cao Thanh Thu giải thích xong, Hoắc Chấn Đông càng kinh ngạc nhìn Hoa Ngọc Thành, “Không tệ nha! Vợ của cậu nhỏ như thế mà cậu đã xuống tay được rồi.”
Hoa Ngọc Thành liếc Hoắc Chấn Đông một cái, “Làm sao, ghen tỵ à?”
“…” Hoắc Chấn Đông nói: “Không dám, được rồi hôm nay giải tán sớm đi.”
Anh ta đứng lên, nói với mấy người còn lại: ” Mọi người cứ ở lại mà quẩy, chúng tôi đi về trước, Thanh Thu buồn ngủ rồi. Tối mai sinh nhật Thanh Thu mời mọi người tới nhà của tôi tụ tập, nhớ chuẩn bị quà cáp cho hẳn hoi đấy.”
Nhà của Hoắc Chấn Đông chính là tụ điểm ăn chơi của bọn họ.
“Ngày mai là sinh nhật Thanh Thu à?”
Mọi người đều rất kinh ngạc.
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, nói: “Mọi người đến góp vui là được rồi, không cần quà cáp gì đâu.”
Cao Thanh Thu ngượng ngùng. Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, “Không cần khách khí với bọn họ.”
Đều là anh em tốt không thể tốt hơn của anh.
Hoắc Chấn Đông giúp Cao Thanh Thu xách đồ lên trên xe, sau đó mang theo cô cùng Hoa Ngọc Thành trở về nhà.
Cô Bình giúp việc còn chưa ngủ.
Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu lên tiếng chào hỏi rồi lên lầu.
Anh nắm chặt tay Cao Thanh Thu, dắt cô đi theo sau lưng mình, cô nói: “Bọn họ tặng em nhiều quà quá đi mất, em xem qua, có túi xách, có đồng hồ đeo tay, còn có dây chuyền…”
Tất cả Đều là những món đòi sa sỉ phẩm với giá trên trời, bình thường không bao giờ Cao Thanh Thu cam lòng mua những thứ này, những người anh em kia của Hoa Ngọc Thành, cũng thật sự rất chịu chi tiền.
Trong phòng không mở đèn, Cao Thanh Thu ở trên vách tường sờ soạng một hồi, không sờ được công tắc, lâu rồi không có tới, không nhớ ra công tắc ở nơi nào nữa
Trong lúc cô đang loay hoay mở bóng điện thì bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực.
Âm thanh Hoa Ngọc Thành ở bên tai cô rất ôn nhu rất, “Bọn họ cam lòng em thôi, suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao ngay cả con người anh cũng cho em rồi còn gì.”