Thịnh Hy có chút câu nệ ngồi xuống, nói với Hoắc Chấn Đông: "Hôm nay tôi đến tìm anh, là muốn nói chuyện của Nhạc Linh."
Hoắc Chấn Đông sợ hắn suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lên tiếng thanh minh nói, "Chuyện của tôi và vợ anh đã sớm kết thúc, vợ anh đã không liên quan gì đến tôi không cần tới hỏi tôi làm gì."
Thích Dương Nhạc Linh cũng là truyện đã rất lâu rồi, nửa năm qua này, anh ta không hề có liên hệ với Dương Nhạc Linh, càng không có chú ý đến chuyện của cô ta.
Thịnh Hy nhìn Hoắc Chấn Đông, hèn mọn mà nói: " Cô ấy rất thích anh, anh biết không?"
Trước khi ly hôn, nguyện vọng lớn nhất của hắn, chính là muốn Dương Nhạc Linh sau khi ly hôn hắn, có thể có được hạnh phúc cô ta mong muốn, chỉ có như vậy, hắn mới có thể an tâm.
Hoắc Chấn Đông cười nói: " Anh Thịnh hôm nay là tới truy cứu quá khứ của tôi và vợ anh sao? Mỗi một người đều có quá khứ, có truy cứu tới cũng không có ý nghĩa."
Thịnh Hy cúi đầu, "Không phải vậy đâu, tôi chỉ muốn nói, tôi và cô ấy sắp ly hôn rồi. Cô ấy lại rất thích anh, hi vọng sau này anh và cô ấy ở bên nhau, anh có thể đối xử tốt với cô ấy một chút. Tôi không xứng làm một người chồng tốt, là tôi có lỗi với cô ấy."
"..." Hoắc Chấn Đông có chút ngoài ý muốn mà nhìn Thịnh Hy, nếu như anh ta không có nghe lầm, ý tứ của Thịnh Hy là muốn mình đối xử tốt với vợ của anh ta?
Chuyện này nghe có hoang đường quá hay không?
Hoắc Chấn Đông căn bản không nghĩ tới, một người đàn ông lại có thể nói ra chuyện này.
Hoắc Chấn Đông nói: " Anh đang nói đùa sao? Bây giờ Dương Nhạc Linh là vợ của anh, anh lại hy vọng tôi ở bên cạnh vợ mình?"
Người đàn ông này phải yêu Dương Nhạc Linh nhiều đến thế nào mới có thể nói ra một chuyện mất hết tôn nghiêm đàn ông như thế này?
Có người nào, lại đem vợ mình chắp tay nhường cho người khác?
" Cô ấy không thích tôi." Thịnh Hy nói: "Tôi chưa đủ tốt, cũng không xứng với cô ấy, người giống như ấy đáng nhẽ phải có một người chồng tốt hơn tôi. Cho nên, tôi hy vọng anh có thể thay tôi yêu cô ấy, đối xử tốt với cô ấy."
"..." Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, trực tiếp cự tuyệt nói: "Được rồi, anh đừng nói với tôi những thứ này, vợ của anh thì tốt nhất anh nên tự đối xử tốt với cô ấy. Về phần những yêu cầu này, xin lỗi, tôi không làm được."
Thịnh Hy kinh ngạc nhìn Hoắc Chấn Đông, " Chẳng nhẽ anh không còn yêu cô ấy sao? Không phải anh cũng thích Nhạc Linh sao?"
"Tôi thích Dương Nhạc Linh là chuyện từ rất lâu trước rồi, bây giờ tôi đối với vợ anh ngay cả một chút hứng thú cũng không có. Còn nữa... Coi như hai người có ly hôn, tôi cũng sẽ không đến với vợ anh. Cho nên nếu như anh thật sự yêu vợ mình thì hãy giữ cô ấy ở bên mình!"
Hoắc Chấn Đông nhìn ra được, Thịnh Hy rất yêu Dương Nhạc Linh.
Lúc Trước cảm thấy Dương Nhạc Linh gả cho hắn là một loại trừng phạt, bây giờ nhìn lại, ngược lại Thịnh Huống mới là người bị Dương Nhạc Linh dày vò.
Sớm biết như vậy mình đã không động vào Dương Nhạc Linh rồi.
Hoắc Chấn Đông cũng không nghĩ tới, có một ngày cần phải ở chỗ này đối mặt trường hợp như vậy.
Thịnh Hy nhìn lấy Hoắc Chấn Đông,Hoắc Chấn Đông đưa ra chủ ý, " hai người đã có con rồi thì hãy cố gắng sống qua ngày với nhau
. Tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến Dương Nhạc Linh! Một điểm này, tôi có thể bảo đảm."
Thịnh Hy nhìn thấy ánh mắt chân thành của Hoắc Chấn Đông, hắn sửng sốt một chút rồi gật đầu.
Hắn vẫn cho là, Dương Nhạc Linh và Hoắc Chấn Đông vẫn còn yêu nhau.
Không nghĩ tới, Hoắc Chấn Đông lại không có thích vợ mình chút nào.
Thịnh Hy nhìn Hoắc Chấn Đông, tâm tình có chút phức tạp, muốn nói cái gì, nhưng nói không ra lời.
Lúc Hoa Châu Du từ trên lầu đi xuống, đúng lúc thấy Thịnh Hy rời đi, ngồi xuống, chị quay sang hỏi Hoắc Chấn Đông: "Đây không phải là chồng Dương Nhạc Linh sao? Làm sao lại tới tìm cậu?"
Hoắc Chấn Đông cười nói: "Một chút chuyện đàn ông với nhau thôi. Em đi xem An An thế nào đã."
"Ừ, đi đi."
***
Cao Thanh Thu vẫn còn chìm trong giống nồng say.
Tối hôm qua đối với cô mà nói, khả năng quá hạnh phúc, cho nên liền trong mơ, cũng mơ thấy cảnh anh cầu hôn mình.