"Cố tổng, anh nên rời khỏi đây rồi " Hoắc Chấn Đông nhìn đồng hồ, đi vào phòng của Hoắc An, nhìn thấy Hoắc An vẫn còn bám lấy Cố Sùng Lâm không rời, ríu rít kể chuyện cho anh nghe Đã rất lâu, rất lâu rồi Hoắc Chấn Đông không thấy em gái mình cười vui vẻ hạnh phúc như vậy
Mặc dù không nỡ,nhưng bọn họ đã ở riêng trong này rất lâu rồi, nếu còn để Cố Sùng Lâm ở trong này, khéo khi em gái mình còn kịp có thai luôn với tên kia ấy chứ?
Cố Sùng Lâm nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, lại nhìn Hoắc An rồi mới đứng lên
Hoắc An níu tay anh lại, " Anh ơi, anh muốn đi sao?"
Đại khái tại trong thế giới của cô, căn bản chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày được nhìn thấy anh như thế này
Chẳng qua cô đã quen chờ, cứ chờ mãi, chính bản thân mình cũng không tin anh sẽ xuất hiện
Hoắc Chấn Đông cắt đứt nói: " An An ngoan nào "
Cố Sùng Lâm cười dịu dàng với cô: "Lần sau anh lại đến thăm em nhé "
Thấy anh nói thế cô mới chịu buông tay anh ra, ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn như một đứa trẻ
Cố Sùng Lâm lưu luyến nhìn cô rồi đi theo Hoắc Chấn Đông đi ra khỏi cửa
Lúc xuống nhà, Hoắc Chấn Đông nói: " Em gái tôi bị bệnh không có liên quan gì đến cậu, cậu không cần suy nghĩ nhiều, mong rằng từ giờ cậu đừng đến nhà chúng tôi nữa "
Coi như bọn họ lúc trước từng yêu nhau, Hoắc An cũng do bị ép chia tay mà phát điên, nhưng không ai trong nhà họ Hoắc nghĩ muốn bắt Cố Sùng Lâm chịu trách nhiệm
Nhất là người giống như Cố Sùng Lâm càng không thể nào ở bên cạnh một người điên như Hoắc An
Hoắc Chấn Đông quay lưng đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy Cố Sùng Lâm nói: "Tôi muốn cưới cô ấy "
Những lời này làm cho Hoắc Chấn Đông khựng lại, anh ta quay đầu lại, nhìn Cố Sùng Lâm, cảm thấy Cố Sùng Lâm bị chập mạch rồi cũng nên, "Tôi cho rằng Cố tổng phải là một người rất lý trí, sao anh cũng có lúc manh động như vậy? Đừng bởi vì ăn năn nhất thời mà nói những chuyện bản thân mình không làm được, gượng ép bản thân "
“...”
Hai người từ trên tầng đi xuống, đúng lúc đụng mặt bà hoắc
bà hoắc nhìn về phía Cố Sùng Lâm, nhíu mày một cái, trừng mắt về phía Hoắc Chấn Đông
Hoắc Chấn Đông chột dạ nhìn ra chỗ khác, không giám nhìn vào ánh mắt muốn ăn thịt người của mẹ mình
Cố Sùng Lâm lên tiếng chào hỏi: " Cháu chào bác gái "
"Sao cậu lại tới nhà chúng tôi?" Thái độ của bà hoắc xa cách khách sáo
Bởi vì chuyện lúc trtrước cho nên bà ấy có ấn tượng không tốt với Cố Sùng Lâm
Cố Sùng Lâm lễ phép nói: " Cháu tới thăm An An "
bà hoắc trừng mắt với Hoắc Chấn Đông, nhìn bộ dáng kia, thì Cố Sùng Lâm đã gặp Hoắc An rồi
bà hoắc bình tĩnh nói với Cố Sùng Lâm "Vậy thì cảm ơn Cố tổng quan tâm con gái tôi "
Cố Sùng Lâm ngẩng cao đầu, dõng dạc lặp lại một lần nữa những gì anh mới vừa nói với Hoắc Chấn Đông: " Cháu muốn cưới Hoắc An làm vợ "
bà hoắc cũng bị sốc như Hoắc Chấn Đông, nhìn về phía Cố Sùng Lâm, cảm thấy quả thật Cố Sùng Lâm cũng bị thần kinh giống con gái mình
Hai người ngồi xuống ghế, bà hoắc bưng ly trà, đánh giá Cố Sùng Lâm một lượt từ trên xuống dưới, một hồi lâu mới hỏi: "Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói bậy bạ Con gái tôi đã như vậy rồi, Cố tổng cũng đã gặp con bé Bây giờ cậu nói muốn cưới nó, tôi chỉ cảm thấy cậu đang nói đùa với tôi mà thôi"
" Cháu thật sự muốn cưới cô ấy " Cố Sùng Lâm rất nghiêm túc nói: " Cháu không nói đùa, cháu thực sự muốn kết hôn với Hoắc An Sau khi trở về cháu sẽ chuẩn bị, lần sau cháu sẽ tới bàn chuyện cưới hỏi "
“...” Anh nghiêm túc như vậy không giống như là đang nói đùa
bà hoắc nói: "Nếu cậu chỉ là thấy con gái tôi đáng thương, thương hại con bé nên mới muốn cưới nó thì tôi khuyên cậu bỏ ý định ấy đi Với tình hình của con bé bây giờ, đến gia đình tôi còn cảm thấy nhức đầu không dứt Cố tổng xác định mình có đủ kiên nhẫn, sẽ chăm sóc Hoắc An nhà chúng tôi cả đời ư? Tôi cũng không hy vọng có một ngày cậu đem trả lại con bé cho chúng tôi, nói cậu không chịu nổi con bé nữa "
Dưới cái nhìn của bà, Cố Sùng Lâm chẳng qua chỉ là nhất thời xúc động, mới đưa ra quyết định như thế này
Cố Sùng Lâm quả quyết: "Nếu cháu đã nói thì cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy cả đời Chỉ hy vọng hai bác có thể cho cháu cơ hội này"