Mãi đến khi Cao Thanh Thu nói với anh rằng có một cô gái luôn chờ anh đi tìm cô ấy
Hiện tại anh rất muốn được nhìn thấy cô
Hoắc Chấn Đông nhìn Cố Sùng Lâm, nhớ tới tối hôm qua anh còn nói chuyện với Hoắc An
Cô cầm ảnh của Cố Sùng Lâm hỏi Hoắc Chấn Đông, "Anh ơi, lúc nào anh ấy mới tới tìm em? Có phải anh ấy không nhớ em nữa rồi không?"
Hoắc Chấn Đông là một người đàn ông mà khi nghe em gái mình nói như vậy còn thiếu chút nữa không kìm nén được đau lòng mà bật khóc
Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết tại sao em gái dù đã điên dại không nhớ bất cứ ai, kể cả người nhà, vậy mà vẫn nhớ một người ngoài như thế, dù là đã quên tên người đó rồi, cô cũng chưa từng quên đi người ấy
Hoắc Chấn Đông đứng lên, nói với Cố Sùng Lâm: " Anh đi theo tôi "
Căn phòng của Hoắc An ở tầng cao nhất, bởi vì nơi này bình thường rất ít người đặt chân tới, như vậy thì tin tức cô bị bệnh sẽ không truyền ra ngoài
Mọi người cũng sẽ không biết cô con gái duy nhất của hoắc gia bị bệnh tâm thần
Cửa Phòng đang khóa, bởi vì Hoắc An thường xuyên sẽ chạy loạn
Hoắc Chấn Đông mở cửa, Cố Sùng Lâm đi vào, nhìn thấy Hoắc An mặc váy công chúa màu trắng, ngồi ở trên giường, chân trần không đi dép, trong ngực ôm một con gấu nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn cầm thật chặt điện thoại như thể sợ có người sẽ cướp điện thoại của cô
Trên màn hình điện thoại là ảnh của Cố Sùng Lâm, cô nhìn vào đó vô cùng chăm chú, thi thoảng cô sẽ cười ngây ngô
Lúc Cố Sùng Lâm quen biết cô, cô mới có mười mấy tuổi, đã nhiều năm như vậy, cô lại không thay đổi chút nào
Năm tháng như thể dừng lại ở trên người cô
Anh nhìn cô, cổ họng giống như là bị cái gì chặn lại, nghèn nghẹn chua xót không nói được thành lời
Hoắc An ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Sùng Lâm, căn phòng của cô trừ bác sĩ và người giúp việc đến thì cũng chỉ có người trong nhà đến thăm cô
Giờ phút này, cô nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt mình, đôi mắt long lanh chớp chớp, có chút không dám tin la lên: " Anh Anh cuối cùng cũng đến thăm em rồi!"
Chỉ một câu nói này lại đủ làm cho Cố Sùng Lâm cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh lại
#
Buổi chiều, Cao Thanh Thu đang ngồi ăn Tôm hùm với Hoa Ngọc Thành thì điện thoại của Hoa Ngọc Thành vang lên, anh bỏ tôm xuống, nghe điện thoại, " Alô, cậu gọi có việc gì không "
Điện thoại của Hoắc Chấn Đông gọi tới
Cao Thanh Thu bận bịu bóc tôm hùm, lại thấy Hoa Ngọc Thành nói với cô: " Hoắc Chấn Đông bảo em nghe điện thoại"
Cao Thanh Thu dừng một chút, " Em á?"
Hoắc Chấn Đông tìm cô có thể có chuyện gì?
Còn dám gọi tới trên điện thoại của chồng cô!
Cô cũng bỏ tôm xuống, cầm lấy điện thoại của Hoa Ngọc Thành, đặt ở bên tai, "A lô"
Hoắc Chấn Đông ở đầu máy bên kia chất vấn, "Cố Sùng Lâm là do em gọi tới có phải không? Em nói chuyện của Hoắc An với anh ta đấy à?"
“...” Bởi vì điện thoại để quá gần, Cao Thanh Thu cảm giác mình sắp bị anh ta gào cho thủng màng nhĩ, cô bỏ điện thoại ra xa một chút
Cô nói: "Tôi chỉ tình cờ nói thôi, Anh taq đến nhà anh thật đấy à?"
Tối hôm qua cô vừa mới nói với Cố Sùng Lâm vậy mà Cố Sùng Lâm đã tới nhà họ Hoắc rồi cơ à?
Tốc độ này của anh ta cũng quá nhanh rồi đấy!
Không hổ là idol của mình!
Cao Thanh Thu không dám nói với Hoắc Chấn Đông chứ thực sự trong lòng cô đang thầm khen Cố Sùng Lâm hết lời
"Nói nhảm" Hoắc Chấn Đông bừng bừng lửa giận nói: "Cao Thanh Thu, anh cho em biết em xong đời rồi "
“...” Cao Thanh Thu một mặt vô tội, cô có làm gì nên tội đâu, cô chỉ làm chuyện tốt thôi mà?
Thấy Hoắc Chấn Đông dữ dội như vậy, cô cũng không lý giải nổi tại sao anh ta lại tức giận nữa
Cô càng không thể hiểu được, rõ ràng Cố Sùng Lâm còn yêu Hoắc An như thế vậy mà lại không biết Hoắc An bị bệnh
Cúp điện thoại, Hoa Ngọc Thành hỏi: " Sao thế?"
"Bị anh ta mắng" Cao Thanh Thu run lẩy bẩy, " Anh ơi, nếu anh em tốt của anh tới chém em, anh có bảo vệ em không?"
Hoa Ngọc Thành: “...”
Đây là cái quỷ gì?
Anh nhìn Cao Thanh Thu,hỏi " Em lại gây họa gì rồi hả?"
Cao Thanh Thu nói: " Anh có biết em gái của anh ta không?"
" An An?" Hoa Ngọc Thành rất thân thiết với nhà họ Hoắc, đương nhiên biết đến cô ấy