"Khỏe lắm " Người kia cười nói: "cô ăn được ngủ được nên vô cùng khỏe mạnh."
Nói xong ánh mắt của bà rơi vào trên người Cao Thanh Thu, lúc này mới phát hiện Hoa Ngọc Thành mang về một cô gái, "Ồ, cô bé này là con nhà nào thế?"
Hoa Ngọc Thành nhìn sang Cao Thanh Thu, giới thiệu: "Đây là Bạn gái của cháu, cô cứ gọi cô ấy là Thanh Thu là được."
Cao Thanh Thu Nhìn ra được, cô giúp việc này và Hoa Ngọc Thành rất thân thiết.
Vừa nghe đến là bạn gái, ánh mắt của bà ấy lập tức sáng lên, "Hoa Ngọc Thành có bạn gái rồi đấy! Hoắc Chấn Đông, cháu xem cháu đi, lúc nào cũng lông bông."
Anh ta ngồi xuống, nói: "Đây cũng không phải là cháu muốn tìm liền có thể tìm, cháu cũng hy vọng giống như Hoa Ngọc Thành, người gặp người yêu lắm chứ."
"Cháu đấy! Cái khác thì không nói làm gì, chính là mắt để trên trán. Bình thường cô giới thiệu bạn gái cho cháu,cháu còn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái."
Dù sao tuổi tác của Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành cũng bằng nhau, cái gì cũng dễ dàng bị đem ra so sánh.
Hoắc Chấn Đông ở một bên nghe nói, nở nụ cười, cũng không phản bác.
Đúng, đúng hết, ai bảo anh ta không có chí tiến thủ đây?
Người phụ nữ lớn tuổi quở trách xong mới quay sang nhìn Cao Thanh Thu, hỏi " Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi ạ."
Bà cười nói: " Hoa Ngọc Thành,cháu phải yêu thương con bé đấy nhé, ba mẹ người ta nuôi con gái vất vả 20 năm vừa sểnh ra đã bị cháu lừa chạy mất."
"Cháu biết." Hoa Ngọc Thành tốt tính trả lời.
Mặc kệ là ai, chỉ cần nói anh phải đối xử tốt với Cao Thanh Thu anh đều không phản bác.
Cao Thanh Thu cười nói: "anh ấy rất tốt với cháu ạ."
Nhìn thấy người bên cạnh anh, Cao Thanh Thu càng cảm thấy xấu hổ.
Nghe bọn họ trò chuyện một lúc, Cao Thanh Thu đứng lên, " Em muốn đi vệ sinh."
Hoắc Chấn Đông đứng lên, chỉ đường cho cô, "Nơi này."
"Cảm ơn."
Cao Thanh Thu nhìn anh ta một cái, phát hiện người này thật nhiệt tình.
Sau khi Cao Thanh Thu đi ra nghe thấy người phụ nữ lớn tuổi kia đang nói với Hoa Ngọc Thành: "Lần trước cái cô họ Dương kia cũng tới đây, còn mua cho cô ít đồ, cũng không biết cô ta đang có ý gì, bây giờ cháu còn liên lạc với cô ta không?"
Ở ngay trước mặt Cao Thanh Thu không tiện nói, hiện tại Cao Thanh Thu không có ở đây bà mới mở miệng nói chuyện này.
Lần trước, lúc Dương Nhạc Linh tới, lúc đó Hoa Ngọc Thành còn chưa bình phục.
Cho nên, Hoa Ngọc Thành đại khái có thể đoán được, Dương Nhạc Linh tới đây, là muốn tạo quan hệ với Hoắc Chấn Đông.
Chẳng qua chỉ không nghĩ tới, Hoa Ngọc Thành đột nhiên sẽ bình phục, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của cô ta.
Hoa Ngọc Thành nói: "Đã không còn liên lạc gì nữa rồi."
Người kia gật đầu, tán đồng nói: "Không liên lạc là tốt rồi, lúc cháu xảy ra chuyện, cô ta đối xử với cháu như vậy, chỉ cần suy nghĩ đến cô gái họ Dương đó là cô lại thấy đau lòng cho cháu mà. Đúng là loại phụ nữ bạc bẽo tuyệt tình mà! Ngày trước con bé đó tới đây chơi, cô còn cảm thấy nó là một cô gái tốt cơ chứ."
Vừa nhắc tới Dương Nhạc Linh, mọi người đều cảm giác bị cô ta lừa gạt tình cảm.
Hoa Ngọc Thành gật đầu, "cháu biết."
Người phụ nữ lớn tuổi quay sang nói với Hoắc Chấn Đông, " Cháu cũng vậy."
Dù sao bà cũng là người từng trải, mặc dù lúc trước Hoắc Chấn Đông không nói, nhưng bà cũng có thể cảm giác được Hoắc Chấn Đông yêu thầm Dương Nhạc Linh chỉ sợ Hoắc Chấn Đông lại bị Dương Nhạc Linh lợi dụng.
Hoắc Chấn Đông gật đầu, " Cháu biết mà cô "
Cao Thanh Thu rửa tay xong, từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang đứng ở cửa đợi mình.
Cô ôn nhu đi tới trước mặt anh, "Nói chuyện với mọi người xong rồi à?"
Hoa Ngọc Thành gật đầu, cầm tay cô, kéo cô đi lên trên phòng.