Nhiều lắm chỉ là ngoài miệng nói thích mà thôi.
"..." Hoa Ngọc Thành bó tay với cô vợ bé bỏng của mình, " Vậy thì từ giờ về sau đừng để anh nhìn thấy em cùng với người đàn ông nào khác đứng chung một chỗ, nếu không anh sẽ nhốt em lại, không cho em đi ra ngoài nữa."
"Thật là đáng sợ!"
"Chẳng phải em thích như vậy sao." Anh nhíu mày.
Cao Thanh Thu vội vàng đầu hàng: "Em sai rồi."
"Không muốn thấy anh ăn giấm nữa hả?" Nếu anh thật sự muốn cùng cô so đo, thì đến chính bản thân anh còn sợ.
Nhưng anh thích sủng cô, không muốn vì bất cứ chuyện gì, làm cô cảm thấy không vui.
Cao Thanh Thu nào còn dám, "Không ghen, em không muốn thấy anh ăn giấm."
Suy nghĩ kỹ một chút, so với đã ăn giấm thì chưa ăn giấm vẫn tốt hơn.
-
"Thanh Thu." Lâm Vi nhìn thấy Cao Thanh Thu,hỏi "Hôm nay có gì mà tưng tửng thế."
Cao Thanh Thu nhìn sang Lâm Vi, cuối: " Làm gì có?"
"Cậu nhặt được tiền hả?" Từ sau khi ly dị, Cao Thanh Thu mặc dù không nói gì, nhưng Lâm Vi vẫn có thể nhìn ra, Cao Thanh Thu không vui.
Đó là phản ứng thất tình.
Cao Thanh Thu nói: "Coi là vậy đi..."
Không biết nghe anh nói yêu mình có tính là nhặt được tiền hay không?
Được anh yêu, là một niềm hạnh phúc so với nhặt được tiền còn vui vẻ hơn.
Liền ngay cả sáng sớm hôm nay, lúc rời giường, nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cũng không nhịn được cười trộm rất lâu.
Lâm Vi nói với Cao Thanh Thu: " Mình nghe nói, Hồ Tiểu Tri bị liệt vào danh sách đen rồi, bị tất cả tập đoàn, công ty lớn nhỏ trong cả nước kéo vào danh sách đen. Sau này dù có tốt nghiệp cũng đừng mong xin vào được một nơi tử tế."
Sinh viên tốt nghiệp đại học Giang Châu cũng coi là sinh viên ưu tú rồi, ai không muốn tìm một công việc tốt?
Nhưng mà lúc này, Hồ Tiểu Tri mới học năm thứ nhất đại học, đã bị triệt để tuyên bố vận mệnh sau này.
Cao Thanh Thu hỏi lại: "Thật sao?"
"Đúng vậy, hiện ở trong trường rất nhiều người đều biết, có người nói cô ta đắc tội người nào đó, nghe nói ngay cả Dương Nhạc Linh cũng không có giúp đỡ được cô ta."
Mọi người chỉ biết rằng Hồ Tiểu Tri đã đắc tội một nhân vật lớn nào đó rồi.
Cái kết quả này, cùng với việc trực tiếp đuổi học chẳng khác gì nhau.
-
Dương Nhạc Linh hôm nay tới trường, nhà cô ta mặc dù không thiếu tiền, nhưng cái danh đại học Giang Châu này cũng làm cô ta hãnh diện với bạn bè.
Chuyện trên mạng tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với cô ta, cô ta không muốn đi ra ngoài cũng là sợ người khác mắng mình.
Giờ phút này, Dương Nhạc Linh ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn lấy điện thoại di động, có người đi vào, gọi " Cô Dương, có người tìm cô kìa."
"Ai vậy?"
Dương Nhạc Linh khó hiểu, nhanh chóng đi ra, liền thấy Hồ Tiểu Tri đi từ cửa vào.
Dương Nhạc Linh đứng đó, thấy Hồ Tiểu Tri, sắc mặt cứng đờ, "Chuyện gì?"
"Cô Dương." Bởi vì khóc cả một đêm, mắt của Hồ Tiểu Tri sưng mọng.
Từ khi chuyện của mình bị đồn ầm khắp nơi, Hồ Tiểu Tri cảm giác cuộc sống của mình biến thành một màu u ám, Hồ Tiểu Tri rưng rưng nói: " Cô Dương ơi, cô giúp em có được hay không? Em còn trẻ như vậy, em không muốn cuộc đời bị an bài như vậy."
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế, nhìn ngón tay thon dài của mình, bình tĩnh nói: "Chẳng qua chỉ là sau này không tìm được việc ở thành phố thôi, cô nghe nói nhà em ở nông thôn, em cứ trở về nhà, vẫn có thể xin vào làm công nhân, không thì làm nông dân cũng được mà."
Có người nào cố gắng học đại học mà lại tình nguyện trở về quê làm công nhân quèn không? Nếu không bị hoàn cảnh xô đẩy, chẳng ai muốn vứt bỏ bốn năm năm học hành vừa tốn kém vừa vất vả cả.