Người ta đã kết hôn rồi, còn dám chạy đến phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta.
Dương Nhạc Linh không để ý tới Tô Tề, chẳng qua chỉ nhìn Cao Thanh Thu, "Hôm nay Hoa Ngọc Thành giúp em, chắc em rất cảm động phải không?"
"..." Cao Thanh Thu nhìn cô ta, bình thản hỏi, "Cho nên? Cô Dương muốn nói điều gì?"
Hai chữ cô Dương làm cho biểu tình của Dương Nhạc Linh hóa đá.
Cô ta nói với Cao Thanh Thu: "Hoa Ngọc Thành luôn rất mềm lòng, cho nên, coi như hai người đã ly hôn, nhìn thấy em bị bắt nạt, anh ấy vẫn sẽ muốn chăm sóc cho em. Nhưng mà, đây chỉ là sự biết ơn, không có ý gì khác, em đừng suy nghĩ nhiều."
Lúc nói những lời này, cô ta giống như là người phụ nữ đang ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành hiện tại vậy.
Cao Thanh Thu suýt nữa tin tưởng, bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Cô hướng về phía Dương Nhạc Linh cười một tiếng, "Cảm ơn cô Dương nhắc nhở, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, ngược lại là cô Dương đây, đối với chồng trước của tôi thật đúng là chân ái! Liền ngay cả người hết lòng hết dạ đối tốt cô như Hồ Tiểu Tri cũng bị cô vô tình đá sang 1 bên."
Cô đặc biệt nhấn vào hai chữ "Chân ái".
Mặc kệ Dương Nhạc Linh bây giờ trở nên giả tạo như thế nào, Cao Thanh Thu vĩnh viễn không quên, trước kia cô ta đã từng ở trước mặt mình chế giễu anh ra sao.
Dương Nhạc Linh bình tĩnh nói: "cô và em ấy vốn cũng không quen thân cho lắm, em ấy ở sau lưng nói xấu Hoa Ngọc Thành như vậy, cô đương nhiên sẽ không tha thứ."
"Vậy còn cô?" Cao Thanh Thu trừng trừng mà nhìn người phụ nữ này: "Cô ở trước mặt tôi nói những lời cay nghiệt kia về Hoa Ngọc Thành, chắc cô chưa quên chứ?"
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu, ánh mắt có chút lạnh xuống.
Cô ta mới vừa bị Hoa Ngọc Thành chọc tức rồi, hiện tại, còn bị Cao Thanh Thu chọc tức thêm.
Cao Thanh Thu thấy cô ta có chút không kềm được nữa, quay sang nói với Tô Tề: "Chúng ta đi ăn cơm đi."
-
Đến phòng ăn, hai người vừa mới ngồi xuống tới, cầm thực đơn chọn món ăn, điện thoại của Cao Thanh Thu liền vang lên tiếng báo tin nhắn đến, cô nhìn thấy tin nhắn là của Hoa Ngọc Thành gửi tới, "Sáu giờ nhớ về nhà, anh có việc tìm em."
"Chuyện gì?"
"Việc gấp."
Hiện tại cũng sắp sáu giờ rồi.
Cao Thanh Thu nhìn thấy có vẻ như anh có việc quan trọng thật, đành để Tô Tề ở lại, chạy về nhà.
Cô đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc áo T-shirt màu trắng đeo tạp giề ở trong phòng bếp nấu cơm, trên bàn đã có hai món ăn đã làm xong.
Cao Thanh Thu đứng ở cửa phòng bếp,hỏi "Chuyện gì đây?"
"Đi rửa tay xong là có thể ăn cơm rồi."
"... Đây chính là việc gấp mà anh nói?"
Gọi cô về nhà dùng cơm, làm cho cô để một mình Tô Tề ở nhà hàng!
"Ừm." Hai ngày nay Hoa Ngọc Thành đều bề bộn nhiều việc, hôm nay đặc biệt đẩy lại công việc ở công ty, trở lại nấu cơm cho cô.
Nếu mà cô không trở lại, việc này còn có ý nghĩa sao?
"Anh tuỳ hứng quá." Cao Thanh Thu ghét bỏ mà nói: "Tô Tề hôm nay vất vả một chuyến, em mời anh ta ăn bữa cơm cũng không được, anh lại còn gạt em trở lại."
Nghĩ đến việc anh lừa mình, lại nghĩ tới bởi vì anh, công việc hôm nay của cô cũng không ra đâu vào đâu, Cao Thanh Thu hiện tại có chút bực dọc, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, cũng có một chút ghét bỏ.
Đều là bởi vì anh nên truyện này mới khó khăn như vậy.
Tại sao đúng lúc ấy, anh lại vừa vặn xuất hiện ở nơi đó.
Hoa Ngọc Thành hỏi: "Sao thế?"
"Anh có biết Đổng tổng không? Hôm nay bên em nói chuyện đầu tư, ông ta lại có thể yêu cầu em sắp xếp cho ông ta một cuộc hẹn riêng với anh thì ông ta mới đáp ứng đầu tư." Cao Thanh Thu cũng không lừa gạt anh, trực tiếp nói chuyện này ra.
Hoa Ngọc Thành nói: "Cũng được! Khi về anh sẽ bảo Lý Sơn sắp xếp cho em."
Cho người khác một cuộc hẹn quả thật không thể được, nhưng vì vợ anh, có máu chảy đầu rơi anh cũng Cao Thanh Đức lòng, huống gì là 1 cuộc hẹn.
"Không cần đâu, em đã cự tuyệt ông ta rồi."
Cao Thanh Thu đặt balô trên ghế sa lon, suy nghĩ đến truyện ấy là cảm thấy buồn bực.
Đang lúc này trong phòng bếp đột nhiên truyền tới tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Cao Thanh Thu đi tới, nhìn vào bên trong phòng bếp, nồi canh bị sôi bùng lên, mu bàn tay của Hoa Ngọc Thành đỏ một mảnh, nhìn là biết anh bị bỏng rồi!
Vốn đang bởi vì chuyện của Đổng tổng mà buồn bực, ghét lây sang anh, kết quả nhìn thấy anh bị bỏng, cái gì cũng không để ý tới nữa.
Cô kéo tay của anh đến vòi nước phía dưới,sau đó nắm lấy tay anh thổi phù phù.
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, cảm thấy sao mà vợ anh đáng yêu đến vậy.
"Có đau không?" Cô đau lòng hỏi.
Ở trong mắt cô, trên dưới toàn thân Hoa Ngọc Thành, không có một chỗ nào không hoàn mỹ.
Nhìn thấy đôi bàn tay ấy bị bỏng, cảm giác so với chính mình bị thương còn khó chịu hơn.
Hoa Ngọc Thành nhăn mặt nói: "Đau."