Anh vốn đang lo lắng mẹ mình tìm cô có chuyện gì, kết quả thấy cô ngồi ở bàn ăn, mà bà Hoa đang ngồi bên cạnh cô, mặt tươi như hoa, "Ăn có ngon không?"
Bộ dáng kia, như kiểu đang chăm con gái ruột vậy.
Ngay từ đầu, người nhà họ Hoa chỉ là vì Hoa Ngọc Thành mới đối xử tốt với Cao Thanh Thu, nhưng mà bây giờ, đã dần coi Cao Thanh Thu là một phần của gia đình này, coi như không có Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu cũng có thể xử lý rất tốt quan hệ giữa mình cùng người nhà.
Cao Thanh Thu gật đầu.
Hoa Ngọc Thành đi tới, bà Hoa nhìn thấy anh, cười nói "Hoa Ngọc Thành tới rồi à."
"Nghe nói mẹ gọi vợ con đến, con tới xem thế nào. Có chuyện gì không?"
Mẹ Hoa nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, mẹ cũng hỏi xong rồi."
hiện tại bà cũng ngại nhắc lại truyện này trước mặt Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu chăm chú ăn, Hoa Ngọc Thành ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô chỉ lo ăn, hỏi: "Đồ ăn ngon đến thế cơ à?"
"Ừ." Cao Thanh Thu về đến nhà, còn chưa kịp ăn cơm, liền bị bà Hoa qua đây, hiện tại rất đói bụng.
Bà Hoa hỏi Hoa Ngọc Thành, "Con có muốn ăn không? Mẹ đi nấu cho con ăn cùng vợ con luôn"
"Để cho cô giúp việc làm là được rồi."
"Không sao." Bà Hoa hiểu con trai mình rõ nhất, chỉ cần Hoa Ngọc Thành khỏe mạnh, thì bà tình nguyện ngày nào cũng vào bếp nấu ăn cho Hoa Ngọc Thành.
Thấy mẹ tiến vào bếp, ánh mắt của Hoa Ngọc Thành chuyển sang người Cao Thanh Thu, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cao Thanh Thu ăn mì, không nói gì.
Mẹ chồng cũng chỉ gọi cô về nhà hỏi vài câu, cũng không có trách cứ gì cô.
Nhưng Thẩm Niệm Niệm và Dương Nhạc Linh làm như vậy làm cô rất bực mình.
Ai muốn cuộc sống của mình suốt ngày bị kẻ khác nhòm ngó?
Coi như cuối cùng không có chuyện gì, nhưng, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Cô ỉu xìu nói: "Bọn họ gửi ảnh em và Tô Tề ăn cơm với nhau cho mẹ xem, nói em và Tô Tề có quan hệ bất chính."
"Bọn họ?"
Cao Thanh Thu nắm chặt đũa, không muốn nói tên của Dương Nhạc Linh, chỉ nói: "Anh biết mà."
Trừ vị hôn thê trước của anh ra thì còn có thể là ai?
Vào giờ phút này, trong mắt của Hoa Ngọc Thành,bộ dạng này của Cao Thanh Thu, nhìn vô cùng tủi thân.
Hoa Ngọc Thành hỏi: "Mẹ có nói gì không?"
"Không có." Cao Thanh Thu nói: "Em đã giải thích với mẹ, mẹ cũng đã tin em. Bọn họ muốn hại em, không có đơn giản như vậy. Nhưng mà, ông xã, em cảm thấy mệt mỏi quá."
Nghe những lời này của Cao Thanh Thu, con ngươi của Hoa Ngọc Thành trở nên âm trầm, cổ họng động động.
Bởi vì chuyện của anh mà có cảm thấy mệt mỏi.
Từ khi Cao Thanh Thu gả cho anh, chuyện anh muốn làm chỉ có yêu thương và bảo vệ cho cô, lúc nào anh cũng suy nghĩ, khi nào anh có thể bình phục anh sẽ làm cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng mà bây giờ cô lại nói cô đang mệt mỏi khi ở bên cạnh anh.
Anh nhất thời cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Bà Hoa bưng mì từ bếp đi ra, đặt trước mặt Hoa Ngọc Thành, sau đó ngồi xuống nhìn hai vợ chồng son ăn mì.
Bởi vì bà Hoa ở trước mặt nên Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.
Ăn xong, Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu trở về biệt thự Giang Phủ.
Hôm nay mới là thứ hai, Cao Thanh Thu ngày mai phải đi học, trước khi về, bà Hoa chuẩn bị không ít ăn ngon cho Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu ngồi trên xe, vẫn còn nhấm nhách ăn như con chuột nhắt.
Đối với cô mà nói, ăn chính là phương thức hóa giải áp lực vô cùng hữu hiệu.
"Anh muốn ăn không?" Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành.
"Không, em ăn đi." Anh mới vừa ăn no, hiện tại không có khẩu vị như cô.