"Chúng tôi chờ cô rất lâu rồi!" Những người này nhìn Cao Thanh Thu đầy sát khí, từng bước từng bước đều rất khinh thường, "Sao cô còn dám vác mặt đến đây? Mấy con giáp thứ mười ba thời này mặt dầy thật đấy! Cướp chồng của người khác mà trong lòng cô không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao? Vì tiền, cô thật đúng là mặt mũi cũng không cần.”
Hồ Tiểu Tri cũng ở trong đám người kia, cô ta xông lên dẫn đầu nói "Lúc trước ở cùng ký túc xá với mày, mày có quá đáng như thế nào tao cũng có thể nhịn mày, nhưng không nghĩ tới mày lại vô liêm sỉ như vậy. Làm kẻ thứ ba mà còn phách lối như vậy.”
"Kẻ thứ ba?" Cao Thanh Thu nói: "Các người sao lại cho rằng tôi là kẻ thứ ba, mà không phải là người mà các người đang bảo vệ kia?”
Cô và Hoa Ngọc Thành đã kết hôn, là vợ danh chính ngôn thuận của Hoa Ngọc Thành, làm sao ở trong mắt những người này, cô lại thành kẻ thứ ba rồi?
"A..." Cao Thanh Thu nói xong mọi người đều bật cười đầy giễu cợt. "Cao Thanh Thu, cô bị hoang tưởng à? Cô Dương xinh đẹp như thế, còn cần đi làm người thứ ba sao?”
"Đúng vậy!" Ở trong mắt bọn họ, Dương Nhạc Linh căn bản không cần phải đi làm kẻ thứ ba, "Ngược lại là cô... Ngay cả chồng của cô Dương mà cô cũng dám cướp, lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ!”
"Tôi cướp?" Cao Thanh Thu khẽ mỉm cười, ung dung nói: "cứ coi như là tôi cướp đi, vậy thì đã sao! Ở trong mắt các người, cô Dương nếu tốt như vậy, vị hôn phu kia của cô ta làm sao có thể bị tôi cướp đi sao? Đây không phải là tự mâu thuẫn à?”
"Chuyện này..." Nghe Cao Thanh Thu tràn đầy tự tin nói như vậy, mọi người đều có chút do dự.
Quả thực, chuyện này vốn đã không đúng lắm, tại sao Cao Thanh Thu có thể cướp đi vị hôn phu của Dương Nhạc Linh? Cao Thanh Thu nếu so sánh với Dương Nhạc Linh thì cô không hề có chút uy hiếp nào cả.
Cao Thanh Thu thấy bọn họ có chút dao động, cười nói: "Nhớ lúc tôi mới vừa kết hôn, Hồ Tiểu Tri có tung ảnh cưới của tôi lên trên mạng, lúc đó chồng tôi vẫn còn phải ngồi trên xe lăn. Cô Dương của các người xinh đẹp như thế, lại ưu tú, làm sao có thể chấp nhận cô ta có một vị hôn phu tàn tật? Đây không phải là rất giả dối sao?”
Cao Thanh Thu nói xong, làm cho mọi người trố mắt nhìn nhau.
Đều là đọc bài viết trên mạng nên mới hoài nghi nhân phẩm của Cao Thanh Thu, nhưng mà bây giờ, nghe Cao Thanh Thu nói như thế, lại khiến người ta không biết nói gì.
Cũng Đúng!
Dương Nhạc Linh làm sao có thể có một vị hôn phu ngồi trên xe lăn?
Hai người về căn bản không xứng đôi, có được hay không?
Hồ Tiểu Tri cứng đờ, nhìn Cao Thanh Thu, có chút tức giận nói: "mày nói dối!”
"Tôi nói dối gì chứ?" Cao Thanh Thu giờ phút này, không còn đối mặt mọi người, mà là trực tiếp nhắm vào Hồ Tiểu Tri, dù sao mọi bài viết bôi nhọ cô ở trên mạng đều do cô ta tung ra, "Cô quen thân với chồng tôi lắm sao? Chuyện của chúng tôi cô hiểu được bao nhiêu? Cô có chứng cớ gì mà ở chỗ này nói tôi là kẻ thứ ba?”
Trên người của Cao Thanh Thu, mang theo một loại khí thế nặng nề, làm cho kẻ đối diện phải sợ đến mức nín thở.
Hồ Tiểu Tri này vốn nhát gan, nhưng ở trên mạng lại không chút kiêng kỵ bôi đen người khác, dù sao chỉ cần một cái điện thoại là có thể làm mọi thứ.
Bây giờ bị Cao Thanh Thu nhìn như vậy, đáy lòng sinh ra cảm giác rụt rè.
Cô ta cũng không hiểu, tại sao Cao Thanh Thu trước mặt nhiều người như vậy, còn có thể bình tĩnh đến như thế.
Đang lúc này, không biết từ nơi nào chui ra một người đột nhiên bưng ra một chậu nước, trực tiếp tạt về phía Cao Thanh Thu.
Ào ào một phát, Cao Thanh Thu toàn thân ướt đẫm.
Cô sửng sốt nhìn về phía kẻ cầm đầu.
Bị Cao Thanh Thu trừng một cái, tên kia chột dạ nhưng vẫn lấy dũng khí nói: "Đáng đời! Ai bảo cô dám bắt nạt cô Dương!”