Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi: "Anh bình phục hoàn toàn rồi sao?”
"Còn cần một thời gian nữa." Hoa Ngọc Thành nói tiếp: "nhưng mà đi lại thì không thành vấn đề.”
Anh nhìn Cao Thanh Thu đang trong ngực mình, hỏi " Em có vui không?”
Cao Thanh Thu ngáo ngơ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, "Vui thì có vui, nhưng mà... Chắc không phải hôm nay anh mới đi lại được có phải không?”
Nhìn dáng vẻ của ăn chắc là đã sớm đi lại được rồi, nhưng lại... Không hề nói cho cô biết.
Anh rốt cuộc có biết,hai ngày trước cô Hy vọng đến nhường nào có một ngày anh có thể đứng lên?
Có thể khi đó, ở trong mắt cô, Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên, nhưng đó cũng chỉ là giấc mộng không thành.
Nhưng anh thì sao?
Rõ ràng đã có thể đứng dậy rồi, còn giả vờ.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, không lên tiếng, chỉ giả ngu.
Cao Thanh Thu nhìn thấy anh như vậy, nói: "Anh Thật là xấu xa!”
"Thế hôm nay em còn muốn đi học nữa không?" Hoa Ngọc Thành cưng chiều nhìn cô.
Ánh mắt của anh như thể đang nói, nếu cô còn nói tiếp anh không ngại để cô hôm nay nghỉ học ở trên giường.
Cao Thanh Thu nói: "em phải đi.”
"Mặc quần áo vào." Anh lấy quần áo của cô tới, giúp cô mặc vào.
Cao Thanh Thu cài cúc áo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "hay anh đi lại mấy bước cho em xem đi.”
"...”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, tỏ ra bất đắc dĩ, vì để cho cô yên tâm, xoa xoa đầu của cô, nói: "anh thật sự đã bình phục rồi, có thể đi lại bình thường. Sau này coi như không cần xe lăn, cũng có thể đi được.”
Anh biết, cô còn chưa tin.
Dù sao hết thảy những thứ này, đối với cô mà nói, quá mức đột ngột.
chẳng qua anh cảm thấy, bộ dáng này của cô thật đáng yêu.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Sau khi mặc quần áo tử tế, cô xuống giường, đi đánh răng, cứ một lúc, lại nhìn lén anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy bộ dáng này, chỉ có thể lắc đầu, bận rộn chuyện của mình.
-
Dì Ngô mỗi sáng đều sẽ chuẩn bị xong bữa ăn sáng, hôm nay cũng giống như vậy.
Cao Thanh Thu thu dọn xong, đeo balô từ trên nhà đi xuống, đi vào phòng ăn, chào hỏi dì Ngô, "cháu chào dì ạ.”
Dì Ngô cười một tiếng, nói: "Tối hôm qua cháu nói muốn ăn mì, dì làm cho cháu rồi này, cháu ăn thử xem ngon không.”
"Cảm ơn dì ạ." Cao Thanh Thu ngồi xuống.
Một giây kế tiếp, Hoa Ngọc Thành cũng đi theo xuống.
Dì Ngô thấy anh đi xuống, còn tưởng là Lý Sơn, kết quả nhìn một cái, phát hiện có gì không đúng lắm, tại sao lại là Hoa Ngọc Thành?
Hoa Ngọc Thành bình thường đều là ngồi lên xe lăn, hiện tại xe lăn không thấy đâu, trong nháy mắt làm cho người ta cảm thấy kì quái.
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh đi tới, ở bên cạnh Cao Thanh Thu ngồi xuống, cưng chiều nhìn Cao Thanh Thu, "Ăn từ từ thôi.”
"Em sắp không kịp rồi.”
Dì Ngô còn sững sờ ở một bên, nhìn hai người nói chuyện mới dám xác nhận, người trước mắt là Hoa Ngọc Thành.
"Ngọc Thành, cậu...”
Dì Ngô nhìn Hoa Ngọc Thành, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên, nói với dì Ngô: "Mì của tôi đâu?”
Dì Ngô ngây ngất gật đầu, "Đây, tôi lấy cho cậu ngay.”
Bà có chút hoang mang rối loạn mà đi vào phòng bếp, cảm giác cũng giống Cao Thanh Thu lúc mới biết, còn cho là mình đang nằm mơ.
Mãi đến khi bê mì ra, đặt ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, mới hỏi một câu: "cậu có thể đi lại được rồi?”