Lý Sơn gật đầu, "Được.Anh Ngủ ngon!"
Hoa Ngọc Thành vào cửa, phát hiện Cao Thanh Thu ngồi ở trước bàn đọc sách, đang đeo tai nghe nghe nhạc.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên phát hiện, mỗi ngày sau khi về nhà, có thể thấy cô là chuyện hạnh phúc đến nhường nào!
Cao Thanh Thu đang làm chuyện gì đó rất chuyên tâm, Hoa Ngọc Thành nhìn cô, lẳng lặng nhìn một hồi, mới chịu đi tắm.
Cao Thanh Thu làm xong mọi chuyện, rút tai nghe ra, phát hiện Hoa Ngọc Thành đã tắm xong, nằm ở trên giường, đang xem sách.
Cô bị doạ sợ hết hồn, "Ông xã, anh về lúc nào vậy?"
Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "Anh về được một lúc rồi, thấy em đang bận nên không gọi em."
"Anh cũng nên nói với em một tiếng chứ!" Cao Thanh Thu đi tới, "Anh làm em giật bắn cả tim"
Hoa Ngọc Thành giương mắt lên, nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy ấm áp.
Cao Thanh Thu vén chăn lên, lên giường, hỏi anh: "Anh đi bệnh viện làm kiểm tra, kết quả như thế nào rồi?"
"Cũng tạm được." Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành rơi ở trên trang sách, nhìn vô cùng nghiêm túc.
Cao Thanh Thu tiến tới, "Ông xã, ôm một cái nào."
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.
Cao Thanh Thu len lén nhìn Hoa Ngọc Thành, có chút ngoài ý muốn, anh hôm nay, lại không có ghét bỏ cô nha!
Hoa Ngọc Thành, nhìn về phía Cao Thanh Thu, "Nhìn anh chằm chằm làm cái gì?"
"Không có!" Cao Thanh Thu thu tầm nhìn, "Em giúp anh lật sách?"
"Ừm."
Hai người liền như vậy,lặng lẽ ở bên nhau,một lúc sau, Cao Thanh Thu liền ngủ quên mất.
Ngày hôm sau đến trường, cô không thấy Dương Nhạc Linh.
Ngược lại là Vũ Minh Hân, đối với chuyện ngày hôm qua ba người bọn họ cùng Dương Nhạc Linh ăn cơm tỏ thái độ khó chịu, ở một bên chua xót nói: "Cũng không người phụ nữ kia có cái gì tốt, sao ai cũng bám đuôi nịnh bợ cô ta vậy."
Vũ Minh Hân là một con người nhỏ nhen, hám danh, nhìn không vừa mắt nhất chính là việc người khác tốt đẹp hơn cô ta.
Dù là Dương Nhạc Linh có xinh đẹp hơn nữa, cô ta cũng không vừa mắt.
Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân một cái, lần đầu tiên phát hiện, mình lại đồng tình với những gì Vũ Minh Hân vừa nói.
Ít nhất, ở trong trường học,cô ta không có bị Dương Nhạc Linh mê hoặc.
Hồ Tiểu Tri nhìn Vũ Minh Hân, nói: "Mình cảm thấy Cô Dương tốt vô cùng."
So với những người xung quanh chuyên bắt nạt cô ta, chỉ có Dương Nhạc Linh, là tốt nhất.
Vũ Minh Hân nhìn Hồ Tiểu Tri, khinh bỉ nói "Loại người như cậu mà cũng có thể nhìn ra được ai là người tốt ai là người xấu sao?"
Mình chỉ dùng vài ba lời là có thể bỡn cợt cô ta xoay vòng vòng, đối với cách nhìn của Hồ Tiểu Tri, Vũ Minh Hân không dám gật bừa.
Vũ Minh Hân có lý chẳng sợ giễu cợt, làm cho Hồ Tiểu Tri nhịn không nổi nữa, "Mình là loại người gì chứ? Vũ Minh Hân, cậu quá đáng rồi đấy."
mặc dù cô ta ngu ngốc, nhưng cũng nghe ra được Vũ Minh Hân là đang mắng mình.
Vũ Minh Hân liếc Hồ Tiểu Tri một cái: "Mình nói vậy không đúng chắc?"
Bởi vì chuyện của Đinh Cẩn,hiện tại người Vũ Minh Hân ghét nhất là Lâm Vi, bởi vì Lâm Vi gia nhập vào chiến đội của Đinh Cẩn.
Còn người thứ hai, không ai khác chính là Hồ Tiểu Tri, bởi vì Hồ Tiểu Tri ngày đó được Đinh Cẩn xoa đầu.
Chỉ cần nghĩ một chút, cô ta đã muốn đánh cho Hồ Tiểu Tri một trận.
Cái con cóc ghẻ xấu xí này, lại còn muốn làm bẩn tay Đinh Cẩn.
Hồ Tiểu Tri bình thường rất nhát gan, cũng không dám cãi lại Vũ Minh Hân,nhưng mà bây giờ, Dương Nhạc Linh chính nữ thần trong mắt cô ta, cô ta không cho phép người khác gièm pha, "Cô Dương có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không trơ trẽn đi hối lộ giám khảo giống cậu."