Vì không để cho mình lấy được tiền thách cưới, cô lại không lấy chồng!
Cao Thanh Thu có phải là đầu óc bị bệnh rồi không?
Bà Cao không dám tin tưởng nói: "Cao Thanh Thu, mày có phải điên rồi không?"
"Người Điên là mẹ." Cao Thanh Thu nhìn Bà Cao, "con ngày đó đi ra khỏi nhà, con đã coi như mình không có ba mẹ! Mẹ... Không xứng trở thành mẹ của con!"
Bà Cao gấp gáp đứng lên, "có nhà nào con gái không nhận mẹ không? Tao cho mày ăn học bao nhiêu năm như vậy, mày lại nói ra được những lời bất hiếu này!"
Tức giận a!
Bà Cao thiếu chút nữa thì không khống chế được tâm tình của mình, nghĩ xông lên cho Cao Thanh Thu phát tát.
Cao Thanh Thu nói: "mẹ sinh con, nuôi con nhiều năm như vậy, chờ con kiếm được tiền, con sẽ trả mẹ! Nhưng mà, nhà bọn họ không nợ mẹ bất kỳ thứ gì, mẹ không có tư cách cầm một đồng tiền nào của nhà họ cả."
"Mày..."
Bà Cao còn muốn nói điều gì, Cao Thanh Thu lười cùng với bà ta nói nhảm, trực tiếp cầm điện thoại di động, gọi cho Cao Thanh Đức, "em nhanh qua nhà họ Hoa đón mẹ về đi!"
Trên đời này, cũng chỉ có Cao Thanh Đức, mới có thể khắc chế mẹ.
Bà Cao thấy mình cùng Cao Thanh Thu nói không rõ ràng, nhìn về phía Hoa Châu Du, rất sợ Hoa Châu Du coi là thật, tiền tới tay liền không còn, bèn cười nói: "Thanh Thu chính là không hiểu chuyện, nó chẳng qua là tùy tiện nói một chút. Chuyện nhà cửa, không cần viết tên của con trai em nữa, viết tên Thanh Thu là được. Nhưng tiền thách cưới... Mới vừa nói xong, không đổi ý chứ?"
Sự chú ý của Hoa Châu Du toàn bộ ở trên người Cao Thanh Thu, cho tới bây giờ chưa từng thấy Cao Thanh Thu có vẻ tức giận như vậy.
Không có chút nào hoài nghi Cao Thanh Thu là nghiêm túc, nói với Bà Cao: "Xin lỗi, nếu như tôi cho dì, Thanh Thu sẽ không lấy Ngọc Thành nữa. Cho nên, số tiền này tôi không thể cho."
"không được." Bà Cao lấy lòng nói, "tôi là mẹ nó, tôi bảo nó lấy ai thì nó phải lấy người ấy!"
Nếu bà ta đã đáp ứng việc hôn sự này, Cao Thanh Thu không gả cũng không được!
Bà Cao luôn cảm thấy, mình là mẹ của Cao Thanh Thu, liền có thể thay cô quyết định hết thảy.
Cao Thanh Thu cúp điện thoại, nhìn bộ dạng Bà Cao, châm chọc cười cười.
Giọng nói của Hoa Châu Du trở nên lạnh xuống: "Chuyện này, tôi tôn trọng ý kiến của Thanh Thu. Con bé là con gái của dì, không phải là đầy tớ của dì."
Nhìn Bà Cao như vậy hoàn toàn không coi Cao Thanh Thu là con, Hoa Châu Du cũng cảm thấy tức giận.
Nếu như chị có một đứa con gái, nhất định sẽ cưng chiều nó, chiều chuộng nó như công chúa.
Bà Cao thật là không có chút nào hiểu quý trọng.
Bà Cao có chút nóng nảy, "Nhưng mà, mới vừa đã nói xong, làm sao có thể đổi ý?"
Hoa Châu Du đã không có bàn lại ý tứ, nói với Lý Sơn: "Lý Sơn, đưa dì trở về đi."
Mắt thấy tiền đã tới tay, liền như vậy không cánh mà bay! Bà Cao thiếu chút nữa giận đến ngất đi.
Bà ta vọt tới, nắm lấy vạt áo Cao Thanh Thu, khóc lóc kể lể, "tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày liền đối với mẹ của mày như vậy! Cao Thanh Thu, tao làm sao lại sinh ra một đứa con gái như vậy?"
Cao Thanh Thu một câu nói đều không nói, một đôi đen nhánh ánh mắt nhìn Bà Cao, giống như nhìn một tên hề.
Cô cũng nghĩ không thông, tại sao, mẹ của cô, lại là bộ dáng này?
Nghĩ tới đây, nhất thời liền có chút đau lòng chua xót.
Rất nhanh, Cao Thanh Đức đã tới. Lúc cậu ta tới, Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, Bà Cao ở trước mặt tất cả mọi người, còn đang tố cáo Cao Thanh Thu.
Nói Cao Thanh Thu tuyệt tình, không hiếu thuận...
Nhưng mà, mặc kệ bà ta làm sao khóc, Cao Thanh Thu cũng không có nhúc nhích.
Cô giữ vững ý kiến của mình, một đồng tiền, cũng sẽ không để cho mẹ cầm được.