Mặc dù cô chạy rất nhanh, nhưng mới vừa rồi bộ dáng, vẫn là khắc ở trong đầu của Hoa Ngọc Thành.
Anh cau mày chuyển qua bên tường, nhấn nút điều chỉnh điều hòa trên vách tường, đem nhiệt độ điều chỉnh thấp hai độ, than thầm:"Quá nóng!"
Cao Thanh Thu rất nhanh liền mặc xong quần áo, còn đặc biệt sấy tóc mới ra ngoài, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi yên ở đó đợi cô, "chú ơi."
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, không có tỏ thái độ gì, "Đi thôi."
Sau đó quay xe lăn ra cửa.
Cao Thanh Thu vốn là cảm thấy rất xấu hổ, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành không có phản ứng gì, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng vậy...
Anh hiện tại bị bệnh, coi như nghĩ có phản ứng, cũng là không có khả năng đi!
Cao Thanh Thu nhanh chóng đuổi theo Hoa Ngọc Thành, giúp anh đẩy xe lăn.
-
Dưới lầu, dì Ngô chuẩn bị một bàn thức ăn rất lớn, thậm chí còn có món Cao Thanh Thu thích nhất tôm hùm nhỏ, nhìn đến Cao Thanh Thu nước miếng chảy ròng.
"Nhiều món ăn như vậy, ăn làm sao hết?" Sau khi Tỉnh táo lại, Cao Thanh Thu đối với bốn người sức chiến đấu tràn đầy hoài nghi.
Hoa Ngọc Thành mới vừa uống một hớp, nhẹ nhàng để ly xuống, động tác đơn giản này, cũng cực kỳ ưu nhã.
Anh nhìn Cao Thanh Thu: "Đây không phải là còn có em sao?"
Cao Thanh Thu không phục trừng mắt liếc anh một cái, "em cũng không phải là heo."
Dì Ngô cười nói: "Ăn nhanh đi, ngày hôm qua Ngài Hoa liền dặn dò tôi, chuẩn bị cho cháu nhiều đồ ăn một chút."
"..." Hoa Ngọc Thành trầm mặt, anh cũng không có để cho dì ngô nói những thứ này.
Cao Thanh Thu nhìn về Hoa Ngọc Thành, vui vẻ nói: "cám ơn chú!."
Rõ ràng đối với cô tốt như vậy, nhưng mỗi lần đều bày ra bộ dáng không hề quan tâm, chú thật là quá cứng đầu ha ha ha ha...
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái vui vẻ bộ dáng, không có giận cô, cầm đũa gắp cho cô thức ăn, "Ăn nhiều một chút."
"Chú nhét cho em ăn nhiều như vậy, không sợem lên cân à?"
Mặc dù cô cảm giác mình gần đây đều gầy đi không ít.
Hoa Ngọc Thành nói: "béo một chút nhìn mới đáng yêu"
"Mặc dù biết chú nói dối nhưng em vẫn rất vui vẻ." Cao Thanh Thu gắp một đùi gà, cảm giác mình đã sớm đói chịu không được.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn cô ăn đồ ăn, luôn cảm giác mình cũng rất thèm ăn.
Lý Sơn cũng ngồi ở bên cạnh, nhìn Hoa Ngọc Thành. Mỗi lần chỉ cần Ngài Hoa cùng với Cao Thanh Thu ở chung một chỗ, coi như không nói lời nào, cũng có thể cảm giác được, Hoa Ngọc Thành rất hạnh phúc.
Dì Ngô nói: "Đúng rồi, Ngọc Thành, ba mẹ cháu bảo cháu về nhà một chuyến, nói là lâu không thấy cháu cùng Thanh Thu rồi."
Cao Thanh Thu không hiểu hỏi: "cháu đi huấn luyện quân sự liền coi như xong, làm sao chú ấy cũng không trở về sao?"
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái ánh mắt hiếu kỳ, nói: "Gần đây bận việc."
"Nghe nói anh mỗi ngày tất cả đều bận rộn công việc, không có nghỉ ngơi, đúng không?" Mới vừa còn ôn nhu,Cao Thanh Thu đột nhiên giống như biến thành người khác vô cùng nghiêm túc.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía một bên Lý Sơn, Lý Sơn mới vừa gắp thức ăn, liền cảm giác bị Hoa Ngọc Thành trợn mắt nhìn một chút nghe được Ngài Hoa hỏi: "Là cậu nói?"
Lý Sơn nói: "Xin... Xin lỗi."
Mỗi lần vừa bị Hoa Ngọc Thành trừng, anh ta liền chột dạ, nhất là trong khoảng thời gian này Cao Thanh Thu không có ở đây, anh ta thường xuyên bị Hoa Ngọc Thành dạy dỗ, hiện tại cũng có bóng ma tâm lí rồi.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "chú à, bình thường em không sấy tóc chú đều dậy dỗ em, làm sao đến chú ở nơi này một mình, ngược lại không nghe lời? Công việc mặc dù rất quan trọng, nhưng thân thể là tiền vốn làm cách mạng chú có biết không hả."
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, cô tuổi không lớn lắm, nhưng, nói lên toàn những lời chín chắn già dặn.