“Hả?”
Cao Thanh Thu không hiểu lắm.
Khanh Khanh? Là Tô Khanh Khanh à? Cô nói Tô Khanh Khanh phẫu thuật thẩm mỹ khi nào?
Người từng nói những lời này rõ ràng là Vũ Minh Hân!
Có liên quan gì tới cô?
“Có phải cậu nhầm người rồi không vậy? Tôi nói câu đó khi nào?”
“Mày còn giả vờ nữa à! Mày tưởng mày giả vờ thì bọn tao không biết sao? Trường cấp ba số một xuất hiện loại người như mày đúng là ghê tởm! Loại xấu xí chỉ biết nói xấu người khác sau lưng! Vô liêm sỉ!”
Người mắng Cao Thanh Thu là fan ruột của Tô Khanh Khanh, cùng trường với Cao Thanh Thu.
Tô Khanh Khanh biết Cao Thanh Thu nói xấu cô sau lưng nên đã kể chuyện này cho fans của mình. Bây giờ fan của cô ta tìm tới tận nơi để trút giận cho tdol của mình.
“Tôi chưa từng nói thế bao giờ. Cậu đừng vu khống cho tôi!”
“Dám làm không dám chịu à? Lúc trước mày cướp bạn trai của Vũ Minh Hân sao không biết kín tiếng tí hả? May mà Đinh Cẩn sáng mắt mới đá loại con gái xấu xí như mày đi!”
“Tôi cướp bạn trai của Vũ Minh Hân khi nào?” Cao Thanh Thu quả thực sắp điên rồi.
Lúc thì nói xấu cô là đi nói xấu Tô Khanh Khanh, lúc lại nói cô cướp bạn trai của Vũ Minh Hân!
Cao Thanh Thu nhớ tới ban ngày lúc làm thêm gặp được đám Vũ Minh Hân, không khỏi nghĩ rằng có phải những lời này là do Vũ Minh Hân thêu dệt sau lưng cô hay không?
“Là Vũ Minh Hân nói thế đúng không?”
“Người khác nói sao kệ người ta, đồ nhát cáy dám làm không dám chịu!”
…
Đối phương vẫn mắng nhiếc liên tục. Cao Thanh Thu không chịu được, block nick này luôn.
Tâm trạng vốn còn đang tuyệt vời lại bị phá hủy bởi chuyện này.
Đối mặt với bánh ngọt ngon lành trước mặt, cô lại không thể nuốt trôi nổi. Cô cầm dĩa ăn chọc bánh ngọt mấy cái, nhưng không ăn miếng nào cả.
Hoa Ngọc Thành ngồi bên cạnh đọc sách một lát, thấy Cao Thanh Thu không có động tĩnh, bánh ngọt cũng chưa ăn mấy miếng, bèn hỏi: “Bánh không ngon à?”
“Không… Không phải…” Cao Thanh Thu cúi đầu, ánh mắt đỏ hoe.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoa Ngọc Thành, sợ mình vừa ngẩng đầu lên thì nước mắt sẽ tuôn rơi.
“Sao vậy?”
Thấy Cao Thanh Thu gục đầu, dáng vẻ ỉu xìu, Hoa Ngọc Thành cảm thấy sốt sắng vô cùng. Anh rất ít khi thấy Cao Thanh Thu như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cao Thanh Thu nằm bò ra bàn, giọng rầu rĩ khó chịu: “Chú ơi…”
“Khóc hả?”
“Hổng có đâu…”
Cô không thèm khóc vì Vũ Minh Hân đâu!
Cao Thanh Thu rầu rĩ nói: “Chú ơi, chú đã từng bị ai đó phản bội chưa?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Hoa Ngọc Thành chợt lóe qua một tia sáng lạnh.
Câu hỏi này khiến anh nhớ tới Dương Nhạc Linh.
Nhưng Cao Thanh Thu lại không cảm nhận được điều đó, vẫn thản nhiên nói: “Thì ra cảm giác bị bạn bè phản bội lại khó chịu như vậy…”
Hoa Ngọc Thành nghe thấy sự cô đơn trong giọng nói của cô, kiềm chế sắc bén trong mắt, khép cuốn sách trên tay lại, đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cô nói: “Em là vợ tôi, nếu có chuyện vì buồn thì có thể tâm sự với tôi.”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hoa Ngọc Thành.
Tuy rằng đôi mắt ấy không rơi lệ, nhưng hốc mắt lại ướt nhòa.
Hoa Ngọc Thành thấy vậy, không khỏi đau lòng.
“Thật ra thì cũng không có gì đâu… Chẳng qua là cháu có một người bạn, cháu vẫn coi cô ta là bạn tốt nhất của mình. Lại không ngờ rằng thực tế cô ta không nghĩ vậy, còn nói xấu sau lưng cháu nữa, khiến người ta hiểu lầm cháu…”
Nếu không phải vì coi Vũ Minh Hân là bạn tốt của mình thì cô sẽ không khó chịu tới mức này.
Không chỉ khổ sở, cô còn giận mình tại sao lại không phát hiện bộ mặt thật của cô ta sớm hơn.
“Là bạn học cùng trường à?”
“Vâng.” Cao Thanh Thu gật đầu.
Hoa Ngọc Thành vuốt mái tóc mềm mại của cô, nói: “Nếu không giải quyết được thì nói cho tôi, tôi giải quyết thay em.”
Trong lòng Cao Thanh Thu ấm lên: “Cám ơn chú.”
Có lẽ trên thế giới này, chỉ có chú mới sẽ quan tâm cô.