Tuy rằng anh không nói gì, nhưng dì Ngô thật sự quá hiểu anh, cho nên bà có thể cảm nhận được.
“…”
Tay Cao Thanh Thu cầm đũa dừng lại, trong lòng cô nói thầm, không phải ngày hôm qua cô không đồng ý rời khỏi Đông Hằng sao?
Anh cần phải tức giận như thế?
Hay là nếu cô không rời khỏi Đông Hằng, anh sẽ cứ tức giận như vậy?
Cao Thanh Thu ăn cơm xong rồi chơi xếp gỗ với Bóng Đèn Nhỏ một lát, hôm nay Hoa Ngọc Thành đến khuya mới trở về.
Bóng Đèn Nhỏ nhìn anh: “Ba.”
Hoa Ngọc Thành lên tiếng, gật đầu với Bóng Đèn Nhỏ: “Ừ.”
Trong lòng anh không vui vẻ nhưng chưa bao giờ giận chó đánh mèo lên con trai.
Hoa Ngọc Thành nhìn thoáng qua Cao Thanh Thu ở bên cạnh con trai, anh cũng không đi tới ôm cô một cái mà chỉ nói với Cao Thanh Thu: “Anh đi tắm.”
“Em giúp chú.” Cao Thanh Thu vội vàng thể hiện, cô định đứng lên giúp anh.
Hoa Ngọc Thành mở miệng từ chối: “Không cần.”
Anh từ chối làm cho Cao Thanh Thu đứng yên tại chỗ, không đi theo.
Trước kia anh nói không cần là vì kiêu ngạo, cho nên mặc dù anh nói thế thì cô cũng sẽ đi theo.
Nhưng…
Lúc anh nói không cần dường như thật sự không cần.
Cao Thanh Thu không biết vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống trước kia.
Cô đột nhiên cảm thấy hình như chú không còn cưng chiều cô như trước đây nữa.
Nhân lúc chú tắm rửa, Cao Thanh Thu ôm Bóng Đèn Nhỏ đến phòng bên cạnh nói: “Mẹ có chuyện muốn nói với ba, con ngủ trước được không?”
Bóng Đèn Nhỏ nằm trong chăn, chỉ lộ khuôn mặt đáng yêu ra bên ngoài nhìn Cao Thanh Thu: “Vậy lát nữa mẹ có quay lại không?”
“Ừ.” Cao Thanh Thu nói: “Mẹ nói chuyện với ba xong thì sẽ đến nhìn con, Dương Dương nhà của chúng ta dũng cảm nhất, dám ngủ một mình đúng không?”
“Vâng.” Cậu rất thích Cao Thanh Thu khen mình dũng cảm.
Mỗi lần cô khen đều rất có ích.
Cao Thanh Thu quay về phòng ngủ, Hoa Ngọc Thành đã nằm trên giường, anh đang đọc sách, Cao Thanh Thu ngồi xuống mép giường nhìn anh.
Cô tới gần nhưng anh cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn vào sách.
Cao Thanh Thu hỏi: “Chú tức giận sao?”
Hoa Ngọc Thành lạnh nhạt trả lời: “Không có.”
“Rõ ràng là có.” Cao Thanh Thu nắm lấy tay anh: “Chồng ơi, hiện tại công việc của em đang trong thời kỳ phát triển, em thật sự không muốn rời khỏi Đông Hằng, cũng hy vọng chú có thể hiểu cho em.”
Dù sao anh cũng không thể ép cô rời khỏi Đông Hằng chứ?
Anh cũng không phải là người không nói lý như thế!
“Anh biết.” Giọng Hoa Ngọc Thành rất dịu dàng, nếu không nghe kỹ thì không biết được trong đó còn mang theo sự lạnh nhạt: “Anh mệt rồi. Ngủ đi!”
Anh đặt sách xuống rồi nằm ở trên giường, giọng điệu anh nói chuyện không nặng, nhưng cảm giác xa cách này lại làm cho Cao Thanh Thu không biết làm thế nào.
Sáng hôm sau Hoa Ngọc Thành vẫn đi làm rất sớm. Ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng như vậy, hơn nữa sáng sớm anh đã đi, buổi tối khuya mới trở về, đôi khi Cao Thanh Thu đã ngủ rồi, cô muốn nói với anh mấy câu cũng không có cơ hội.
“Chị nói anh rể tức giận với chị vì chuyện này sao?” Thứ bảy Cao Thanh Thu ở nhà, Cao Thanh Đức đến thăm cô và Dương Dương, cậu ta nghe Cao Thanh Thu nói quan hệ của mình với Hoa Ngọc Thành thì cảm thấy khó tin: “Anh ấy không phải là người nhỏ mọn như thế! Hay là chị đã suy nghĩ nhiều rồi không?”
“Chị cũng hy vọng mình suy nghĩ nhiều.” Cô quen Hoa Ngọc Thành mấy năm nay, nhưng anh đã đối xử với cô như vậy chưa?
Anh thường xuyên ghen, nhưng Cao Thanh Thu biết anh chỉ nói ngoài miệng, chưa từng nghiêm túc.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh nghiêm túc.
Cho nên hiện tại cô làm nũng đáng thương dỗ dành anh cũng vô dụng.