Dì Ngô ở bên cạnh cười nói: “Hình như là hôm nay Thanh Thu rất vui vẻ nha.”
Hoa Ngọc Thành nhìn dì Ngô: “Lúc nãy cô ấy đã nói gì với dì vậy?”
Thấy cô vừa mới về nhà liền đi tìm dì Ngô.
Hoa Ngọc Thành rất tò mò.
Dì Ngô thẳng thắn thuật lại: “Thanh Thu nói ngày mai đón tiếp bạn ở nhà, kêu tôi mua cho cô ấy vài nguyên liệu, tối về nhà cô ấy sẽ làm cơm tối.”
Bạn bè?
Hoa Ngọc Thành đoán chắc là Mộ Thập Thất.
Cao Thanh Thu đối xử với Mộ Thập Thất rất tốt, mỗi lần Mộ Thập Thất đến đây, ngay cả anh mà cô cũng không thèm để ý tới.
Anh cũng không thể hiểu được, trước kia hình như cũng đâu có thân thiết với Lâm Vi như vậy đâu, tại sao vừa mới gặp Mộ Thập Thất liền trở thành người khác rồi?
Hay là nói… sức hấp dẫn của mình đã giảm xuống?
Hoa Ngọc Thành hỏi dì Ngô: “Dì, dì cảm thấy là tôi đã già rồi hả?”
Dì Ngô nghe thấy Hoa Ngọc Thành hỏi như vậy, có chút né tránh, sao tự nhiên đang tốt lành lại hỏi cái này?
Bà ấy nhìn gương mặt của Hoa Ngọc Thành, cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng mà sao lại cảm thấy mấy năm gần đây hình như anh cũng chưa từng thay đổi nhỉ?
Già à?
Hoàn toàn không có bộ dạng gì là muốn già, thay một bộ quần áo, nói anh 17 18 tuổi, không chừng người khác còn tin nữa đó chứ.
Bà mỉm cười: “Có chỗ nào mà già chứ? Nói tào lao cái gì vậy, đây không phải là còn đang trẻ trung hả.”
“…” Mặc dù là dì đã nói như vậy, nhưng mà Hoa Ngọc Thành vẫn tràn đầy hoài nghi.
Không có cách nào khác, Cao Thanh Thu nhỏ hơn nhiều so với anh, anh cảm thấy nếu như mình mà không thèm để ý tới, có thể cũng sẽ bị ghét bỏ.
Cao Thanh Thu tắm xong rồi đi ra, Hoa Ngọc Thành cũng đã về nhà, ngồi ở trên ghế sofa, một dáng vẻ yên tĩnh khoan thai.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Cao Thanh Thu: “Nghe nói là ngày mai bạn của em muốn đến đây?”
“Vâng.” Cao Thanh Thu nói: “Em đã hẹn Thập Thất đến nhà mình ăn cơm. Đúng rồi, chú có rảnh không, đến lúc đó chú nấu cơm giúp em đi.”
Mặc dù là Hoa Ngọc Thành biết nấu cơm, nhưng mà rất ít khi làm.
Cao Thanh Thu cũng muốn khoe khoang chuyện chồng của mình biết nấu cơm.
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng.
Cao Thanh Thu nhìn anh: “Không được hả? Vậy thôi để tự em làm cũng được.”
“Có thể chứ.” Bà xã đã lên tiếng rồi, có cái gì mà không được.
Cũng chỉ nấu cơm mà thôi, cô cũng đã nhờ vả thì anh sẽ làm thôi.
Cao Thanh Thu nhìn anh nở nụ cười, ngồi ở trước mặt của anh, ôm lấy cổ của anh: “Ông xã của em là tốt nhất.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô nhóc nhỏ này: “Em nhặt được tiền hay cái gì, còn vui vẻ như vậy?”
Cả ngày hôm nay đều cười toe toét.
Cao Thanh Thu le lưỡi ra: “Ngày hôm nay lúc mà em ra ngoài ăn cơm với Thập Thất, em đã gặp được một anh trai rất là đẹp trai. Anh nói xem em có nên vui vẻ hay là không?”
Cô vừa mới nói xong, trên mông liền bị đánh một cái, Hoa Ngọc Thành nói: “Chắc là em muốn được dạy dỗ rồi chứ gì?”
Còn gặp được một anh trai rất đẹp trai!
Cao Thanh Thu nói: “Anh ghen hả? Chúa ghen.”
Hoa Ngọc Thành ôm cô, cúi đầu xuống hôn lên mặt của cô một cái.
Cao Thanh Thu không nhúc nhích, nhìn anh hôn mình, có một loại cảm giác rất ấm áp tràn ra.
Cao Thanh Thu cũng không có nói với anh chuyện ngày mai Hoắc Chấn Đông muốn đến đây, nhưng cô hi vọng chú có thể làm lành với Hoắc Chấn Đông.
Ngày hôm sau, Cao Thanh Thu đến công ty, buổi chiều Lục tổng đến kêu cô: “Cao Thanh Thu, tối nay cô tăng ca.”
Trước kia, sau khi Cố Đinh Cẩn nhận sự dạy dỗ của Hoa Ngọc Thành, cũng không tiếp tục nhắm vào cô nữa, cũng không tiếp tục kêu người khác cô lập cô, cho nên mới có quyết định này.
Cao Thanh Thu thật sự bất ngờ, cô nói: “Không phải là sẽ không để cho tôi tăng ca à?”
“Tất cả mọi người đều phải làm thêm, đương nhiên cô cũng phải làm thêm, dựa vào cái gì mà cô không tăng ca chứ?” Thái độ của Lục tổng có chút không tốt.
Tuần trước Cao Thanh Thu không có tăng ca, ông ta đã thấy rất thắc mắc rồi, lại cộng với việc ngày đầu tiên Cố Đinh Cẩn đến, Cao Thanh Thu lại đến trễ, cho nên bây giờ cảm thấy mấy cô gái nhỏ này thật sự càng ngày càng không đáng tin cậy.