phiền chán: vì phiền phức mà chán ghét. Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn cùng nhau đi tới công ty quảng cáo, vừa đi, Lâm Triệt vừa nói:
- Đây là lần đầu tiên em nhận quay quảng cáo, thật không nghĩ tới có lúc em còn có thể nhận quay quảng cáo.
Du Mẫn Mẫn cười nhìn cô:
- Hiện tại em cũng là người đã có tác phẩm, huống chi, hiện tại đang là thời kì bắt đầu nổi tiếng của em, không cần cảm thấy bản thân là vai phụ, em đã là nghệ sĩ nổi tiếng, hiểu chưa?
Lâm Triệt nói:
- Hì hì, em chỉ là còn có chút chưa quen, cảm thấy quá nhanh, mấy tháng trước, em cái gì cũng không có.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Nghề này không phải là như vậy, nổi tiếng cũng rất nhanh chóng, chỉ cần xem em có thể nắm chắc cơ hội hay không, nhưng mà, cũng phải chú ý, thời kì này, cũng rất dễ bị người khác chèn ép nhất, nếu giờ phút này xảy ra chút chuyện gì, em vừa bắt đầu nổi tiếng, công ty sẽ không lãng phí nhiều tiền bạc cho em như vậy, em cũng có nhân mạch của riêng mình, không bằng những nghệ sĩ đã ổn định, xảy ra chuyện còn có thể từ từ đứng lên lại, em đang trong thời kì mới bắt đầu nếu có chuyện gì, thật sự không có biện pháp vùng lên lại, hiểu chưa?
Bởi vì từ từ cảm thấy Lâm Triệt rất tốt, Du Mẫn Mẫn cũng nói rất nhiều lời với cô ấy.
Cô cũng hi vọng Lâm Triệt có thể càng chạy càng xa, càng ngày càng tốt hơn.
Lâm Triệt nghe xong, cẩn thận gật gật đầu:
- Em đã biết.
Kế tiếp hợp đồng quảng cáo vô cùng thuận lợi, lúc đi ra ngoài, Lâm Triệt nhìn thấy Sầm Mễ Lạp một minh tinh điện ảnh hiện tại đang lúc nổi tiếng ở bên ngoài, đoàn người nhìn thấy hai người Lâm Triệt cùng Du Mẫn Mẫn đi ra, bộ dáng trừng mắt của cô ta, tức giận hừng hực.
Hai năm qua Sầm Mễ Lạp cũng vừa nổi tiếng, được công ty đầu tư phát triển, nhưng mà, hai người cũng không có một lần xuất hiện chung, Lâm Triệt có chút khó hiểu, bị Du Mẫn Mẫn cứ như vậy lôi kéo rời khỏi nơi này.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Mặc kệ cô ta, quảng cáo lần này của em, thực sự là cô đã nhận đến tay, nhưng mà công ty quảng cáo lại thay đổi ngươi, cô ta đang nổi nóng.
Lâm Triệt nói:
- Đó là em đoạt quảng cáo của cô ta sao?
Du Mẫn Mẫn nói:
- Ách, có thể nói là như vậy...Nhưng mà trong nghề này, nào có chuyện cướp đoạt hay không cướp đoạt, chỉ có thể nói là xem thực lực để nói chuyện, công ty quảng cáo nhìn trúng chuyện em đang nổi tiếng, bọn họ đương nhiên muốn chọn một nghệ sĩ đang trong lúc thăng tiến.
- Được rồi.
Buổi tối, Lâm Triệt cùng Du Mẫn Mẫn đi ăn cơm với công ty quảng cáo, được công ty quảng cáo xem trọng, cũng là chuyện rất cần thiết.
Lâm Triệt ở trên xe, gọi cho Du Mẫn Mẫn điện thoại, hỏi cô gặp nhau ở nơi nào.
Du Mẫn Mẫn nói:
- Em đi vào trước, phòng bao 302, chị sẽ lập tức đến ngay.
Du Mẫn Mẫn đang bị kẹt xe trên đường, đang vội vã, buông điện thoại xuống, lại nhìn thấy phía trước, trên màn hình lớn đang phát sóng hình ảnh Cố Tĩnh Minh tham gia phỏng vấn chính thức, không khỏi hơi hơi sửng sốt.
Cố Tĩnh Minh mặc một bộ tây trang thẳng thớm, ở màn hình lớn là một người rất ôn hoà hiền hậu, giữa lông mày lại ẩn giấu sắc bén, Du Mẫn Mẫn nhớ tới, rất nhiều người đánh giá Cố Tĩnh Minh, nói anh là Tổng Thống bàn tay sắt (thủ đoạn mạnh mẽ), đối nội ngoại giao của nước C, đều là một người lão luyện, cho nên đi sâu vào vào lòng người.
Nhất thời sững sờ, chờ thời điểm phản ứng kịp, xe lại đâm đầu vào xe phía trước... Tông vào đuôi xe ...
- Mẹ nó.
Du Mẫn Mẫn tức giận mắng một tiếng, mới nhanh chóng xuống xe...
Lâm Triệt ở bên ngoài hội sở gọi vài cú điện thoại, Du Mẫn Mẫn đều không nhận.
Rơi vào đường cùng, Lâm Triệt chỉ có thể một mình đi vào phòng bao.
Nhưng mà, vừa mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy người ở bên trong, xiêu xiêu vẹo vẹo, hoặc là nằm, hoặc là đi nghiêng ngả, bộ dáng đều rất quái dị, nhưng mà, rõ ràng, bọn họ không phải là người đêm nay Lâm Triệt muốn gặp...
Lâm Triệt bỗng chốc ngây ngẩn cả người, xoay người muốn đi, tay lại bị người ở bên trong ôm chặt...
Bên ngoài, trong hành lang không có người, Sầm Mễ Lạp lấy di động, khóe môi mang theo nụ cười quỷ dị, nói điện thoại:
- Tôi đã đến, Lâm Lỵ, cám ơn cô đã nói với tôi cô ta ở trong này, đêm nay... tôi khẳng định khiến cô ta có đến, mà không có về.
Mà bên trong, thời điểm Lâm Triệt còn chưa kịp phản ứng, chợt nhìn thấy cảnh sát đã trực tiếp vọt vào.
- Tất cả không được nhúc nhích, buông thuốc phiện trong tay xuống cho tôi, từng người từng người, đều đứng sát vào tường.
Thuốc phiện?
Lâm Triệt lại cẩn thận nhìn lại, đang nhìn thấy dụng cụ kỳ lạ khắp phòng, cùng những người kỳ quặc này, rốt cục hiểu ra, đáy lòng cũng bắt đầu từ từ ớn lạnh...
Nếu một nghệ sĩ dính vào thuốc phiện, sẽ gặp phải chuyện gì?
Phía trước không phải là không có ví dụ...
Cố Tĩnh Trạch đang ở trong phòng làm việc, Mạc Huệ Linh bỗng nhiên gọi điện thoại tới, khiến công việc của anh không thể không ngắt quãng.
Anh có chút bất mãn, vài ngày gần đây, Mạc Huệ Linh giám sát anh hết sức chặt, đã quấy rầy đến công việc của anh.
Mạc Huệ Linh nói:
- Tĩnh Trạch, buổi tối anh vẫn không đến sao?
Sau ngày đầu tiên ở nơi đó, anh cảm thấy không quá thoải mái, ngày thứ hai liền mượn cớ nói bận công việc, không thể qua tiếp được.
Nhưng mà, Mạc Huệ Linh bắt đầu luôn luôn gọi điện thoại hỏi chuyện công việc của anh, khiến anh có chút khó có thể chống đỡ.
- Còn có chút bận, Huệ Linh, nếu em cảm thấy nhàm chán, anh để Tần Hạo phái xe đi qua đón em, em có thể đi dạo phố, thẻ anh đã cho người đưa cho em, hoặc là ra nước ngoài đi dạo, máy bay trong nhà lúc nào cũng ở đây, em có thể ngồi máy bay nhà họ Cố đi.
- Em... Không cần, Tĩnh Trạch, làm sao vậy, anh có gì bất mãn với em sao? Em dính anh rất chặt sao? Cho nên anh muốn đuổi em đi?
Cố Tĩnh Trạch xoa xoa mi tâm:
- Không có, do em suy nghĩ nhiều thôi.
Tần Hạo còn ở bên cạnh khoanh tay chờ, Cố Tĩnh Trạch khoát tay, bảo anh chờ, nói với Mạc Huệ Linh trong điện thoại:
- Mấy ngày nay anh phải ra nước ngoài một chuyến, có công việc phải làm, nghe lời, Mạc Huệ Linh, hết bận anh sẽ điện thoại cho em.
Mạc Huệ Linh có chút không vui, nghe anh nói như vậy, đành phải nói:
- Vậy được, em gác máy đây, yêu anh, Tĩnh Trạch.
Mạc Huệ Linh cũng không thể dồn ép quá mức, sợ Cố Tĩnh Trạch ở thời khắc quan trọng này chán ghét cô, nhưng mà lại không thể cách quá xa, bằng không Cố Tĩnh Trạch khẳng định sẽ tới bên người tiểu tiện nhân kia, điều này làm cho trong lòng Mạc Huệ Linh cũng rất lo lắng.
Chỉ có thể để điện thoại xuống hung ác nghĩ, cô nên làm thế nào mới hoàn toàn có được anh...
Cố Tĩnh Trạch thật sự phải ra nước ngoài.
Tần Hạo ở bên cạnh thấy Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, nói với anh:
- Tiên sinh, máy bay ở sân bay tư nhân đã chuẩn bị xong, bộ phận phi hành quốc gia đang vận hành thử, dự định khoảng nửa giờ sau là có thể cất cánh, hiện tại tiên sinh muốn đi sân bay sao?
- Được, chuẩn bị một chút, đi sân bay.
Cố Tĩnh Trạch đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Hạo nhớ tới chuyện của Lâm Triệt, nghĩ tới Cố Tĩnh Trạch mấy ngày không để ý Lâm Triệt.
- Tiên sinh, bên phu nhân có cần phải báo cho không?
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống.
- Không cần.
Lâm Triệt?
Vài ngày qua, cô thậm chí một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh.
Người vợ hợp đồng như cô thật đúng là tận chức tận trách.
Mà lúc này.
Ở bộ phận đặc biệt của cục cảnh sát, nguyên nhân bởi vì Lâm Triệt là nghệ sĩ, cho nên ở bị thẩm vấn ở bộ phận đặc biệt.
- Khai báo đi, Lâm Triệt, bây giờ cô ở trong này cũng không phải là một nghệ sĩ, cô là phạm nhân, chơi với chúng tôi, vô dụng.
Cảnh sát thẩm vấn khinh thường nhìn Lâm Triệt, anh ghét nhất chính là kiểu nghệ sĩ này, nhìn cao cao tại thượng, kỳ thực đều là hèn hạ bại hoại.