“Lâm Triệt, cô có thể tỉnh táo một chút được không hả?" Cố Tĩnh Trạch đi tới, kéo Lâm Triệt, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của cô.
Di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, anh cắn răng nghiến lợi nói: “Lâm Triệt, cô tỉnh táo một chút cho tôi."
Lâm Triệt cúi đầu nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch: “Ông xã... Anh hung dữ với tôi."
Cố Tĩnh Trạch cố gắng nhẫn nại: “Tôi còn có thể càng hung dữ hơn đấy."
"Ông xã... Có phải anh rất ghét tôi hay không?" Cô nhìn anh, hàm răng cắn môi dưới đến ửng đỏ.
Trái tim Cố Tĩnh Trạch vô tình đập chậm nửa nhịp, nhìn cô, vốn không muốn để ý đến cô nữa, nhưng lúc này lại chịu nhịn không phát tác cơ giận, thay vào đó dụ dỗ nói: “Tốt lắm, không ghét cô."
"Có thật không?" Anh ôm Lâm Triệt lên.
Lâm Triệt dùng cả tay và chân, bám lên người anh.
Cố Tĩnh Trạch hiếm khi phát hiện ra, anh vừa không nổi mẩn đỏ, cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Cúi đầu nhìn đầu cô, cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, như là ngủ thiếp đi rồi, lông mi nghiêng nghiêng rung động, thật ra cũng không tính là người nhỏ nhắn, cô cao khoảng chừng một mét sáu, đứng ở giữa đám nữ sinh cũng xem như là một người cao, nhưng mà lúc này nằm trong vòng tay anh, lại trở nên nhỏ bé như vậy, rất dễ dàng khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác phái.
Buông cô xuống, tay cô lại níu lấy cổ anh không rời.
Mặt anh sát lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sau khi uống rượu của cô, mùi vị của cô đập vào mặt anh, rất rõ ràng.
Có một cảm giác tê dại nho nhỏ chạy khắp cơ thể.
"Ông xã, còn phải ôm một cái nữa."
“..." Cố Tĩnh Trạch nói: “Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Với ông xã." Cô mơ mơ màng màng nói.
Cố Tĩnh Trạch nhất thời không nói nên lời.
"Ngoan, đừng làm loạn." Muốn đẩy cô ra, nhưng mà, tay vừa mới chỉ vươn ra, cuối cùng lại nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc đang rủ xuống của cô.
"Ôm một cái." Cô nỉ non như cũ.
Không biết vì sao, anh lại nằm xuống giường, ôm cô vào trong ngực.
Cái đầu nhỏ làm ổ trong cổ anh, lúc này hai chân đã quấn chặt lấy eo anh.
Anh sửng sốt, trong nháy mắt thân thể cứng đơ.
Phía dưới, lại nghe Lâm Triệt thở dài, phát ra âm thanh thích ý.
"Thật thoải mái..."
“..." Cả người Cố Tĩnh Trạch cũng trở nên mềm nhũn.
Người phụ nữ này, không biết làm như vậy rất dễ khiến người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái sao?
Cố Tĩnh Trạch rốt cục vẫn phải buông cô ra, còn chưa ngồi dậy đã nghe thấy cô nhắm mắt mà nói: “Còn phải ôm một cái nữa!"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mi, đỡ trán.
Người phụ nữ này, tại sao lại dính người như vậy chứ.
Mà lúc này, người phụ nữ trên giường đột nhiên lăn một cái.
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, đã thấy Lâm Triệt rơi trên mặt đất.
Mặc dù trên đất có một tấm thảm thật dày, nhưng mà nhìn ra, Lâm Triệt ngã không nhẹ.
Cô đỡ trán, đứng lên, mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt.
Khi nhìn đến Cố Tĩnh Trạch, cau mày kỳ quái hỏi: “Gì vậy, Cố Tĩnh Trạch, tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Rốt cuộc không gọi ông xã nữa?
"Cô uống say, nếu tỉnh rồi thì đứng lên, đi tắm rồi ngủ."
Lâm Triệt a một tiếng, hình như nhớ tới gì đó, từ dưới đất bò dậy, muốn lên giường.
Nhưng mà, cả người mềm nhũn, bò hai cái, lại không thể leo lên nổi.
Nhìn dáng vẻ vụng về của cô, Cố Tĩnh Trạch như dùng hết tất cả kiên nhẫn của mình, mới thành công thuyết phục bản thân lại gần, trực tiếp bế Lâm Triệt lên giường.
Lâm Triệt sửng sốt, mặt từ từ đỏ lên.