Mẹ Mạc Huệ Linh ở bên trong sợ hãi: "Cố Tĩnh Trạch, Huệ Linh chúng tôi thích cậu như thế, sao cậu dám đối xử với Huệ Linh như vậy, Huệ Linh toàn tâm toàn ý vì cậu nhiều năm như vậy, cậu, thế nhưng cậu đối xử con bé như vậy, hiện tại vừa lòng cậu, con bé phí hoài bản thân mình!”
Cố Tĩnh Trạch cứng đờ.
Sau khi Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại, Lâm Triệt thấy sắc mặt Cố Tĩnh Trạch không tốt lắm, nhanh hỏi: "Phát sinh chuyện gì?”
Cố Tĩnh Trạch bước nhanh xuống phía dưới, vừa đi vừa nói: "Huệ Linh uống rất nhiều thuốc ngủ, hiện tại còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.”
“Cái gì?” Lâm Triệt giật mình nhìn Cố Tĩnh Trạch.
“Mạc Huệ Linh tự sát?” Lâm Triệt không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Chẳng lẽ ai tát một cái, liền tự sát?
Này cũng quá phí bản thân mình đi.
Lâm Triệt nhanh đi theo Cố Tĩnh Trạch đi xuống.
Cố Tĩnh Trạch gọi người hầu tới, lập tức cầm áo khoác cùng với nhanh chóng mang giày vào: "Hiện tại còn ở bệnh viện, anh muốn qua đó nhìn xem.”
“Vâng, được.”
Cố Tĩnh Trạch lại bất chấp thứ khác, bước nhanh mở cửa.
Lâm Triệt chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn cánh cửa đóng cửa, nghĩ Mạc Huệ Linh, lại giật mình, lại chấn động.
Cô nghĩ, chẳng lẽ Mạc Huệ Linh yêu Cố Tĩnh Trạch như vậy sao?
Yêu một người tới trình độ nào, mới có thể bởi vì một cái tát, liền muốn thương tổn sinh mệnh của mình chứ?
Lâm Triệt nghĩ, xem ra cái buổi tối này, Cố Tĩnh Trạch sẽ không trở lại.
Bên kia.
Cố Tĩnh Trạch tới bệnh viện, người Mạc gia đã sớm tới rồi.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, mẹ Mạc Huệ Linh thân trần hàm bạc giương nanh múa vuốt nhào tới: "Cậu cái đồ phụ lòng, cậu xem Huệ Linh chúng ta, bởi vì cậu đã giày xéo thành cái dạng gì, con bé ở đâu mà không thấy đàn ông, lại bởi vì cậu ở chỗ này, hiện tại còn muốn chết, nếu con bé chết rồi, tôi liều mạng với cậu.”
Nhưng mà, cha Mạc Mạc Khai Hối lập tức đè vợ mình đang kích động lại.
Quả nhiên, nhìn thấy có người tiếp cận, bảo vệ phía sau Cố Tĩnh Trạch, đã ngo ngoe rục rịch, Mạc Khai Hối thở dài, nhìn Cố Tĩnh Trạch, cũng oán trách: "Lúc cậu đang êm đẹp với Huệ Linh, chúng tôi cũng không nghĩ hai người ở bên nhau, nhưng mà, Huệ Linh ở khắp nơi suy nghĩ cho cậu, chỉ kém đào tim cho cậu, nhưng mà cậu thật xấu xa, chúng tôi không muốn con bé cả đời sống cô độc, con bé lại không để bụng, đều là bởi vì cậu, đối kháng với nhà của chúng tôi, lớn như vậy, đám chị con bé đã sớm đã gả chồng, con bế chỉ mong chờ vào cậu, nhưng mà hiện tại……”
Cố Tĩnh Trạch trên mặt âm trầm, chờ đến bọn họ đều nói xong, mới trầm thấp hỏi câu: "Huệ Linh thế nào?”
Bác sĩ thấy Cố Tĩnh Trạch đang hỏi mình, nhanh nói: "Mạc tiểu thư uống quá nhiều thuốc ngủ, tuy rằng đã rửa ruột, kiểm tra toàn phần, nhưng mà, có thể tỉnh lại không…… Cũng cần phải lực ý chí của sau Mạc tiểu thư.”
Cặp cha mẹ kia nghe xong, càng ôm đầu khóc rống lên, trong miệng còn gọi: "Huệ Linh, Huệ Linh, vì người lòng lang dạ sói như vậy, sao con có thể luẩn quẩn trong lòng như vậy, nếu cô đã chết, chẳng lẽ hắn ta không lương tâm bất an sao, nếu con có bất trắc gì, nhà chúng ta dù ngươi chết ta sống, cũng sẽ không buông tha cho hắn, Cố gia thì sao, dù mẹ chết, cũng muốn để hắn chôn cùng……”
Mạc Khai Hối nghe bà nói, thật muốn che miệng bà lại.
Nói bậy lung tung, Mạc gia đấu với Cố gia, còn cùng hắn ngươi chết ta sống, chỉ có mình chết, Cố Tĩnh Trạch dù sao cũng không chết được.
Nhưng mà quay đầu lại nhìn xem, Cố Tĩnh Trạch giống như không để ý, nghĩ anh vẫn có chút cảm tình với con gái mình, mới thở dài.
Cố Tĩnh Trạch chỉ dùng ánh mắt sâu nặng nhìn bên trong, trầm mặc không nói.
Bên ngoài.
Lâm Triệt đang ở bên Thẩm Thản Nhiên.
Thẩm Thản Nhiên buồn bực nói: "Cô gái kia cũng quá ngoan độc, thế nhưng thật sự kết thúc mình”.
Lâm Triệt đáp: "Đúng vậy, khả năng cô ta thật sự thực yêu Cố Tĩnh Trạch.”
Cô cũng không muốn nói cái gì, chỉ là bởi vì ở nhà đợi không được, cho nên mới đến nơi này.