Mà Lâm Triệt rất nhanh phát hiện một tấm card ở bên cạnh, tuy rằng không muốn xem, nhưng mà, phía trên viết mấy chữ đơn giản, vẫn rất nhanh rơi vào đáy mắt.
Một chữ M tự nghệ thuật thể, ký ở dưới, là ai đưa, không cần nói cũng biết, là Mạc Huệ Linh……
Lâm Triệt nghe thấy bên ngoài có âm thanh, vội cất nó lại, lại che dấu một chút ảm đạm trong mắt, làm bộ cái gì cũng không biết, nhưng mà cũng chỉ có thể làm bộ không biết, cô nghiz, Mạc Huệ Linh tặng quà anh cũng bình thường.
Nhưng mà, có lẽ vẫn bị những lời lúc trước Mạc Huệ Linh nói vẫn còn ảnh hưởng tới cô, cô mạc danh cảm thấy trong lòng ảm đạm.
Buổi tối, không có ăn cơm, cô kêu Thẩm Du Nhiên cùng đi chơi.
Cùng đi với Thẩm Du Nhiên tới câu lạc bộ mà Tần Oản Oản mang cô đến.
Thẩm Du Nhiên chưa từng tới nơi này, bắt lấy Lâm Triệt nói: "Nơi này thật cao cấp".
Lâm Triệt: "Nghe nói bên ngoài không ai biết nơi này, nơi này là một ít nơi mà người trong giới thường xuyên tới".
“Khó trách mới vừa rồi mình nhìn thấy có người quen mắt, hình như là minh tinh". Thẩm Du Nhiên nói.
Lâm Triệt nói: "Mình cũng tới có mấy lần, có điều hẳn là sẽ có rất nhiều minh tinh".
Thẩm Du Nhiên hưng phấn nhìn tới nhìn lui, Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, tâm tình có chút trầm xuống, liền uống mấy hớp rượu.
“Du Nhiên, cậu nói, vì sao mình ngốc như vậy, cái gì cũng không biết”. Lâm Triệt nói.
Thẩm Du Nhiên: "Sao có thể, cậu ngốc nơi nào, mình cảm thấy cậu rất tốt".
“Đó là bởi vì cậu cũng ngốc giống mình".
“Này, mình đang an ủi cậu á, cậu không thể lôi kéo mình mắng chung nha".
Lâm Triệt liền kể cho cô, kể Cố Tĩnh Trạch nhận được quà của bạn gái.
Thẩm Du Nhiên nghe xong liền bùng nổ: "Mình khinh, vậy mà cũng được, hiện tại cậu là bà xã đó!".
“Ôi trời, kia là bạn gái, người anh ấy yêu là cô ta, là mình cũng so không được, huống chi, Mạc Huệ Linh nói cũng không sai, kỳ thật, mình thật sự không xứng đôi với anh ấy, chỉ là da mặt dày, vẫn luôn không cảm thấy".
“Này, cậu không thể từ bỏ như vậy, cô ta tặng quà, cậu cũng tặng".
Lâm Triệt nhìn Thẩm Du Nhiên: "Mình có thể tặng cái gì, mình cảm thấy mình không có gì có thể tặng, Cố Tĩnh Trạch cũng không thiếu cái gì cả, hơn nữa cũng không cần cái gì cả, hơn nữa, mình cũng không nhiều tiền như Mạc Huệ Linh, tặng người một món mất mấy trăm vạn……”
Thẩm Du Nhiên cười: "He he, tặng quà á, không phải xem tiền, mà xem tâm ý…… Cậu không được nói". Cô tiến đến bên cạnh Lâm Triệt: “Không phải tặng cậu cho anh ta là được rồi sao?"..
“Biến!".
Thẩm Du Nhiên đảo đôi mắt, nhớ tới thứ gì: "Cậu tặng anh ta một kinh hỉ cũng được, như vậy…… Ngày mai mình đưa cậu một món, hehe, cậu dùng cái này đưa cho Cố Tĩnh Trạch, anh ta nhất định rất thích thú!".
“Thứ gì?".
Lâm Triệt còn muốn hỏi, thì sau đó nghe thấy có người kêu.
“Bà Cố, sao cô ở chỗ này?". Tới người lại là Trần Vũ Thịnh.
Thẩm Du Nhiên vừa thấy anh ta, liền đen mặt.
Trần Vũ Thịnh như là không thấy được cô, trực tiếp đi tới bên cạnh Lâm Triệt, nói với Lâm Triệt: "Cố tổng đâu?".
Lâm Triệt kỳ quái nhìn Trần Vũ Thịnh: "Ai, sao anh tới nơi này?".
Bên cạnh Trần Vũ Thịnh còn có một mỹ nữ trang điểm xinh đẹp đi theo, bộ dáng thoạt nhìn rất ái muội. “Tôi thường xuyên tới nơi này chơi, những lời này tôi phải hỏi bà Cố mới đúng, sao cô tới?".