Lâm Triệt bị đè nén, nghĩ đến suy nghĩ lúc trước, có lẽ Cố Tĩnh Trạch có chướng ngại với phụ nữ, cho nên hai người mới có thể tường an không có việc gì lâu như vậy, hiện tại nghĩ đến, kỳ thật cũng không phải sao.
Vừa mới thấy anh…… Vẫn rất khỏe mạnh.
Nhưng mà, vì sao còn áp lực như vậy?
Có lẽ chỉ là bởi vì, anh đã từng hứa hẹn, biết không có thể tùy tiện động cô, cho nên mới khắc chế mình như vậy.
Lâm Triệt nghĩ, có lẽ đàn ông không giống phụ nữ, có thể khống chế tốt thân thể của mình, cô nhìn thấy soái ca lâu như vậy không có việc gì, còn sẽ xuân tâm manh động một chút, nhưng còn đàn ông nhân tuyệt đối biểu hiện ở trên sinh lý.
Xem ra, Cố Tĩnh Trạch kỳ thật cũng rất khổ sở ……
Nghĩ đến đây, Lâm Triệt không khỏi cười cười, nghiêng đầu nghe thấy Cố Tĩnh Trạch không còn động tĩnh, nàng nói: "Cái kia, Cố Tĩnh Trạch, anh ngủ rồi?".
“Ừ". Cố Tĩnh Trạch rầu rĩ nói.
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Ngủ rồi còn có thể nói".
“Mộng du không được sao?".
Xem ra vẫn còn hờn dỗi.
Lâm Triệt không biết, một người đàn ông dục cầu bất mãn, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, cô mỉm cười, nói: "Có phải không rất khó chịu".
Còn dám hỏi?
“Em, nói, sao?".
Hình như Lâm Triệt nghe thấy âm thanh Cố Tĩnh Trạch cắn răng.
Lâm Triệt chỉ có thể vội nói: "Thật xin lỗi …… Bằng không, lần sau chúng ta vẫn tách ra ngủ thì hơn".
“…… Không cần". Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt mỉm cười, trầm mặc một chút, mới bảo: "Cảm ơn anh……”
Cảm ơn anh, khó chịu như vậy, nhẫn nại như vậy.
Tuy rằng lúc trước đã hứa, nhưng mà, một người thực hiện hứa hẹn, là một chuyện rất có đạo đức.
Cố Tĩnh Trạch buồn trong chốc lát.
“Nói nữa, anh có thể đổi ý!".
Lâm Triệt vội ngậm miệng, ôm chăn, đưa lưng về phía anh, trong lúc nhất thời cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Chỉ là, cô bỗng nhiên mạc danh nghĩ đến, có lẽ, vận khí cả đời này của cô, đã tiêu hết ở trên người anh.
Có thể gặp được anh, có lẽ là vận khí cô tốt.
Nếu về sau, thật sự ly hôn, như vậy, cô có khả năng, sẽ không gặp được người đàn ông ưu tú như anh.
Rốt cuộc, trên thế giới, có mấy Cố Tĩnh Trạch chứ?
Ngày hôm sau
Lâm Triệt tỉnh lại, cùng Cố Tĩnh Trạch đi ra ngoài.
“Em muốn đi làm".
“Được, anh đưa em đi". Cố Tĩnh Trạch nói, vừa đến cửa, liền lại liếc mắt một thấy Mạc Huệ Linh đối diện chạy đến.
“Tĩnh Trạch, anh muốn đi đâu, thật khéo, em đang muốn đến công ty, anh cùng đi với em".
Mặt Lâm Triệt trầm xuống.
Cố Tĩnh Trạch cũng không khỏi nhăn mi lại, nhất thời đã quên, cô đã dọn tới bên cạnh, rất gần, đi vài bước liền tới đây.