Cố Tĩnh Trạch nói: "Hôm nay anh không uống thuốc, em đừng đụng vào anh, bằng không anh lập tức đến bệnh viện, không thể ở tại chỗ này".
Mạc Huệ Linh vừa nghe, lúc này mới lau lau nước mắt, lý giải nhìn anh: "Được rồi, em biết em không thể chạm vào anh……”
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô một cái: "Rốt cuộc làm sao vậy?".
Mạc Huệ Linh vội chỉ chỉ bên trong: "Anh xem sao, em trở về, liền phát hiện trong nhà biến thành như vậy, em…… Em rất sợ hãi".
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn căn phòng hỗn độn bên trong, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng ở trên mặt Mạc Huệ Linh : "Ăn trộm?".
“Đúng vậy đúng vậy". Mạc Huệ Linh vội không ngừng gật đầu: "Nhất định là em mới vừa chuyển đến, bọn họ biết nơi này chỉ có mình em, cho nên mới……”
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cho nên, ai kêu em dọn lại đây, ở trong nhà không tốt sao, nơi này chỉ có một mình em, đương nhiên không tốt, ngay cả người chiếu ứng cũng không có".
Mạc Huệ Linh kéo tay nhìn anh: "Không phải còn có anh sao".
“Nhưng mà anh rất bận, không có khả năng ngày nào cũng chăm sóc em".
“Chỉ là, em muốn gần anh một chút…… Em có thể thường xuyên nhìn thấy anh là được, thật sự".
“Chỉ bởi vì cái này, em chuyển đến nơi này……” Cố Tĩnh Trạch nói: "Em như vậy, thật sự quá tùy hứng".
“Em vì anh, nguyện ý làm tất cả".
“Nhưng mà, em cũng không thể vì anh mà nói dối”. Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh ngẩn người: "Em…… Em nào có nói dối……”
Cố Tĩnh Trạch thấy cô còn chết cũng không hối cải, chỉ chỉ bên trong phòng, ánh mắt sắc bén: "Em nhìn xem, đó là có ăn trộm sao".
Mạc Huệ Linh bị anh nói đột nhiên chột dạ, cũng nhìn nhìn bên trong: "Sao…… Sao không phải".
Cố Tĩnh Trạch đi vào: "Nhiều vòng cổ quý báu như vậy, hoa tai, mỗi cái đều mấy chục vạn, ăn trộm chỉ lấy sao. Nhưng lại không mang đi? Còn có, ăn trộm không có việc gì moi quần áo của em ra làm gì, đồ vật quý báu đều đặt ở trong ngăn tủ có khóa, tủ quần áo chỉ có quần áo, hắn ta lãng phí thời gian moi ra làm gì?".
Trong lòng Mạc Huệ Linh bối rối.
Cô không nghĩ tới những cái này, cô chỉ tùy tiện tìm lý do để Cố Tĩnh Trạch biết, nhưng mà, cô - một thiên kim tiểu thư, không gặp ăn trộm bao giờ, cũng không tiếp xúc với ăn trộm, càng không nghĩ tới vấn đề logic này, sao làm tinh tế như vậy.
Cô nhất thời bị nói trên mặt nóng bừng, nhìn Cố Tĩnh Trạch, vội nói: "Em…… Em…… Thật xin lỗi, Tĩnh Trạch".
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu, nghĩ Lâm Triệt còn ở nhà ăn, quay đầu đi ra ngoài: "Thôi, nếu không có việc gì, anh đi trước, còn có việc phải làm".
“Tĩnh Trạch!". Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên lập tức bắt được cánh tay Cố Tĩnh Trạch: "Đừng đi, đừng tức giận, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh đừng đi".
“Huệ Linh, em buông anh ra!". Cố Tĩnh Trạch nhất thời có chút bực.
Huệ Linh, thật là càng ngày càng dính người, còn vô cớ gây rối như vậy.