Lâm Triệt vào tới trong nhà, nghĩ đến Mạc Huệ Linh ở cách đó không xa, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Tùy tiện tìm người hầu hỗ trợ mình tìm quần áo để thay, Lâm Triệt đi ra ngoài, nhất thời tâm huyết dâng trào, chuẩn bị đi tới bữa tiệc tối của chính mình bằng xe của công ty.
Tâm tình không tốt, khi lái xe, xem như giải tỏa một chút cảm xúc.
Tuy rằng dưới sự huấn luyện chuyên nghiệp của thầy giáo, đã rất vất vả để học được cách điều khiển xe, nhưng mà cô còn chưa từng đi ra ngoài một mình .
Người hầu thấy cô lái xe, ở phía sau cẩn thận nói: "Mợ chủ, nếu không chúng tôi gị tài xế đến đây nhé.”
Lâm Triệt nói: "Tôi mua xe chính là muốn tự mình lái, gọi tài xế quá phiền toái, không cần, sớm muộn gì tôi vẫn muốn tự mình lái xe, tôi đi trước.”
Người hầu thấy Lâm Triệt nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng là thiệt tình lo lắng cho cô, nhưng lại vẫn không ngăn cản được cô đi ra ngoài.
Mua xe chính là vì để đi, không thể mỗi ngày đặt ở trong nhà được.
Mà bên ngoài.
Mạc Huệ Linh vẫn còn ở bên ngoài chờ Cố Tĩnh Trạch trở về.
Lại là liếc mắt một cái nhìn thấy, Lâm Triệt thế nhưng lái xe ra ngoài.
Chiếc xe kia rất dễ đập vào mắt, đương nhiên cô ta nhìn ra là một người phụ nữ lái xe.
Nhưng mà Lâm Triệt này cô đã điều tra rất rõ, căn bản là không có tiền, chỉ là cái danh con gái riêng mà thôi, trong nhà miễn bàn nghèo túng tới mức độ nào.
Một kẻ nghèo hèn như này, sao có thể mua nổi chiếc xe ấy?
Nhất định là Cố Tĩnh Trạch mua cho cô ta.
Trong lòng Mạc Huệ Linh tức giận không thôi, Lâm Triệt này, nói cô rắp tâm bất lương, còn mình thì trong sáng, bây giờ rốt cuộc đuôi cáo mới lộ ra ngoài.
Nhưng mà, càng đáng giận chính là, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng lại mua xe cho cô ta.
Mạc Huệ Linh liền vọt qua.
“Lâm Triệt, cô dừng lại cho tôi!” Cô ta hét lên, quơ tay lung tung rồi chạy tới.
Lâm Triệt vốn dĩ lái xe không được vững tay, may mắn khu biệt thự này toàn người giàu có sống, đều đều không có người qua lại nhiều, vốn đang muốn luyện tập lai trên đường một chút, ai biết, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mạc Huệ Linh chạy thẳng về phía này.
“A, cô tránh ra, Mạc Huệ Linh, cô tránh ra!” Cô là người mới tập lái, khi nhìn thấy người liền rất khẩn trương, càng đừng nói đến là cô ta trực tiếp vọt lại đây.
Mạc Huệ Linh vội vàng chạy tới, Lâm Triệt tránh không kịp, đâm thẳng vào người cô ta.
Mạc Huệ Linh ngã trên mặt đất, Lâm Triệt hoảng sợ, thấy Mạc Huệ Linh nhảy dựng lê, gào thét: "Lâm Triệt, cô…… cô muốn đâm chết tôi có phải không, cô lại đây cho tôi, xem tôi thu thập cô như thế nào, cô đừng nghĩ đi, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”
Còn có thể nhảy dựng lên, thoạt nhìn không có việc gì đáng ngại đâu nhỉ.
Lâm Triệt trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Chính mình không muốn sống, còn trách người khác? Hừ, không chết càng tốt, tôi không ở đây chơi với cô nữa.”
Cô còn muốn đi công ty, mới không có thời gian rảnh để quan tâm đến Mạc Huệ Linh này.
Nói xong, Lâm Triệt trực tiếp lên xe, tiếp tục lái xe rời đi.
Mạc Huệ Linh chỉ có thể ở phía sau kêu to: "Lâm Triệt, cô chờ đó cho ta, cô…… cô chờ đó, Cố Tĩnh Trạch sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Mạc Huệ Linh ngồi dưới đất, liền lấy điện thoại gọi cho Cố Tĩnh Trạch.
“Tĩnh Trạch, em bị tai nạn xe cộ, anh mau tới đây.”
“Cái gì? Em xảy ra tai nạn xe cộ ? Ở đâu?”
“Ở…… Em ở cổng chính của Cố gia.”
“Cái gì?”
Tuy rằng Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc, nhưng xe ở chỗ đó, tốc độ chạy đều rất chậm, bởi vì đều có biển cảnh cáo khắp nơi, đều là hạn chế tốc độ, làm sao cô lại xảy ra tai nạn xe cộ ở nơi đó.
Rất nhanh, anh đã tới chỗ của Mạc Huệ Linh. Cố Tĩnh Trạch liền nhìn thấy Mạc Huệ Linh đang ngồi trên mặt đất.
Chạy nhanh gọi người qua nâng Mạc Huệ Linh dậy, chân Mạc Huệ Linh bị thương, đau quá nên cô kêu: "Tĩnh Trạch, anh nhất định phải làm chủ cho em, anh nhìn xem, Lâm Triệt cô ta muốn lái xe đâm chết em, nhìn xem, chân em bị thương cũng là do cô ta đâm.”
Mạc Huệ Linh kéo váy lên, mắt cá chân và đầu gối rõ ràng đều là dấu vết bị đâm phải.
Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc nói: "Lâm Triệt lái xe đi ra ngoài?”
Lâm Triệt này…… Còn chưa từng lái xe ra cửa, cô lái xe đi làm gì vậy chứ……