Trần Vũ Thịnh nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Tôi cảm thấy, ngài vẫn bị tâm lý tác dụng nhiều hơn đi, cậu xem, cũng không phát ra bệnh sởi, có thể thấy được, lần này dùng thuốc rất hữu dụng, chỉ là, ngài đại khái vẫn không quen đụng chạm phụ nữ".
Cố Tĩnh Trạch ngước mắt, nhìn Trần Vũ Thịnh liếc mắt một cái.
“Khụ, Vũ Thịnh, thuận tiện giúp tôi kêu một bác sĩ đáng tin cậy nhưng phân loại khác tới”.
“Phân loại khác? Tôi cũng có mở rộng, bệnh vặt đau vặt, tôi có thể xem một chút, Cố tiên sinh có vấn đề cứ nói thẳng".
Cố Tĩnh Trạch ngước đôi mắt đen nhánh lên, ghét bỏ nhìn Trần Vũ Thịnh.
Cuối cùng lại vẫn là dừng một chút, nói: "Tôi là…… Bộ vị hơi tư mật có chút vấn đề……”
“……”
Sau một lúc lâu.
Trần Vũ Thịnh vô ngữ nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cố tiên sinh, buổi tối quá kịch liệt sao? Thật ra tôi lý giải hai vị cũng coi như là tân hôn yến nhĩ, ngài cũng mới nếm thử tình sự, nhưng mà, quá kịch liệt dù sao vẫn không tốt cho thân thể, có một số việc, vẫn phải có tiết chế".
Trần Vũ Thịnh vô pháp tưởng tượng, thế nhưng còn có thể bị thương vì cái này, này rốt cuộc có bao nhiêu kịch liệt đây.
Cố Tĩnh Trạch sắc mặt tối sầm lại: "Tôi và Lâm Triệt, quan hệ cũng không phải như cậu tưởng, chúng ta không có cùng giường!".
Trần Vũ Thịnh kinh ngạc nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không thể nào? Còn chưa đột phá tầng quan hệ kia?".
Cố Tĩnh Trạch yên lặng trừng mắt nhìn anh một cái.
Trần Vũ Thịnh nói: "Vậy thật đúng là kỳ quái, tôi cho rằng các người sớm đã……”
Sao nhịn được, cùng một cô gái ở một phòng, củi khô lửa bốc……
Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng tình Cố Tĩnh Trạch, người đàn ông này, không biết là phát huy lực nhẫn nại lớn cỡ nào. Huống chi, anh cũng gặp qua Lâm Triệt, cô trắng nõn sạch sẽ, lớn lên thật sự rất mê người, đối mặt một cô vợ xinh đẹp như hoa thế, có thể nhịn xuống, không dễ dàng.
“Cố tiên sinh, tôi cảm thấy, quá mức áp lực cho mình, cũng không tốt cho thân thể, thích hợp vận động, có thể xúc tiến cảm tình đồng thời, đối với bệnh cũ của ngài, cũng có rất nhiều chỗ tốt".
“Được, nếu không có việc gì, thì không cần cậu làm gi".
Cố Tĩnh Trạch bị anh nói tâm tình càng thêm bực bội.
Trần Vũ Thịnh ai, thấy Cố Tĩnh Trạch cũng không quay đầu lại đã đi ra ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Người quá chính trực cũng là một vấn đề……
Kỳ thật có đôi khi, có chút mảnh đất màu xám, như người đàn ông như anh, thêm một hai cô gái, người ngoài cũng sẽ không nói cái gì.
Hà tất nghẹn khuất mình như vậy.
Cố Tĩnh Trạch biết, mình cũng không muốn lấy chuyện liên quan tới Lâm Triệt, như cảm giác với Lâm Triệt, chi tiết nhỏ ở cùng với Lâm Triệt, nói cho Trần Vũ Thịnh.
Đơn thuần không muốn nói cho anh ta.
Giống như Lâm Triệt là của mình, không muốn bị bất luận kẻ nào chia sẻ.
Những chuyện tư mật này của anh và Lâm Triệt, cũng là chính anh, không muốn nói cho bất luận kẻ nào.
Cũng giống như, nói cho người khác, thật giống như bị người khác cướp đi một bộ phận của Lâm Triệt,,Lâm Triệt không phải chỉ thuộc về mình anh.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, rồi lại ở trong lòng ăn sâu bén rễ, vô pháp di trừ.
Có một số việc, mặc dù biết là sai, nhưng mà, lại vẫn là nhịn không được đi làm……
Mà lúc này, di động vang lên.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu vừa thấy, là Mạc Huệ Linh.
Sau khi bình tĩnh lại, thật ra anh cũng đã tha thứ cho Mạc Huệ Linh, biết cô rốt cuộc là bởi vì, quá yêu mình, cho nên mới sẽ làm ra những thứ này, chuyện không phù hợp với tính cách của cô ấy
Mạc Huệ Linh anh quen từ nhỏ, cho dù cô có chút tùy hứng, có chút xấu tính, nhưng mà cô cũng không phải người xấu.
Anh nghe điện thoại.
“Tĩnh Trạch…… Anh còn giận em sao?". Cô ở trong điện thoại đáng thương hề hề nói.
“Không có". Cố Tĩnh Trạch thở dài.
“Vậy…… Hiện tại anh ở nơi nào?".
“Anh ở chỗ bác sĩ Trần". Anh ăn ngay nói thật.
Mạc Huệ Linh biết, anh có vấn đề, sẽ tìm Trần Vũ Thịnh, đó là bác sĩ đứng đầu đã theo dõi trị liệu bệnh cho anh rất nhiều năm.