Mạc Huệ Linh nhìn hai người, một cao gầy một mảnh khảnh, hai người sít sao dựa vào nhau đứng cùng một chỗ, vạy mà xem vẻ rất thân mật.
Trong tay Cố Tĩnh Trạch vậy mà còn xách theo mấy túi quà nho nhỏ, trên túi quà kia có viết tên quán, là "Thời gian điêu khắc."
Mạc Huệ Linh bước nhanh vài bước qua kéo tay Cố Tĩnh Trạch lại, lặng lẽ xen vào giữa hai người, "Tĩnh Trạch". Cô ấy ngẩng đầu lên cười với Cố Tĩnh Trạch rồi vội đưa tay muốn lấy thứ trong tay Cố Tĩnh Trạch, "Anh cầm gì thế? Em xem với."
Cố Tĩnh Trạch theo bản năng né đi, “Không có gì.”
Mạc Huệ Linh bị né tránh, mặt sầm xuống, nhìn Cố Tĩnh Trạch chu chu miệng, "Sao không dẫn người theo? Sao lại để anh tự mình xách đồ chứ, em xách giúp cho."
Cố Tĩnh Trạch không khỏi nhìn thử Lâm Triệt ở bên cạnh.
Cô đứng đó nhìn hai người, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh.
Cố Tĩnh Trạch nói, “Không cần đâu, cũng không phải đồ gì nặng cả."
Mạc Huệ Linh không tiện nói gì nữa, chỉ có thể nghiêng đầu âm thầm trừng mắt liếc Lâm Triệt một cái.
Lâm Triệt không biết mình đã làm sai cái gì mà Mạc Huệ Linh lại ghét đến thế, có điều nghĩ kĩ lại nếu Mạc Huệ Linh thích cô thì mới là lạ đó.
Mạc Huệ Linh nhìn hai người, "Sao hai người lại ở đây?"
Cố Tĩnh Trạch nói, "À, vừa ăn cơm với nhà họ Cố về."
Mạc Huệ Linh lại lần nữa oán trách quay đầu lại âm thầm nhìn Lâm Triệt, “Đi về thế nào.”
Cố Tĩnh Trạch nói, "Không có việc gì thì em về đi, sao lại ở đây."
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên ra vẻ đáng yêu nhìn Cố Tĩnh Trạch, hoàn toàn không để ý đến Lâm Triệt bên cạnh mà trưng ra bộ mặt trông mong nhìn, "Vừa định đi mua đồ ăn vặt thì không ngờ lại gặp các anh,Tĩnh Trạch, đúng lúc bên kia có quán cà phê, phong cảnh cũng không tồi, theo em qua kia ngồi đi."
Mắt dừng lại, liếc qua nhìn Lâm Triệt, "Lâm Triệt, hiếm khi gặp cô ở đây, hay là cùng qua đó ngồi đi."
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng không muốn đi quấy rầy thế giới riêng tư của hai người bọn họ, nhưng vừa định nói không được rồi, tôi phải về trước thì đã thấy Mạc Huệ Lĩnh (hình như tác giả viết nhầm Linh thành Lĩnh) kéo lấy cánh tay của Lâm Triệt lại, ra vẻ thân mật, "Đi không, qua ki ngồi một lát không."
Lâm Triệt cứ thế bị kéo thăng qua, không nói gì quay đầu lại nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhưng biểu tình của Cố Tĩnh Trạch vẫn lạnh nhạt như thường, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Lâm Triệt đành phải theo vào quán cà phê.
Sau khi ngồi xuống, Mạc Huệ Linh nhanh nhẹn ngồi bên cạnh Cố Tĩnh Trạch tự nhiên như không, nhìn Lâm Triệt phía đối diện cười nói, “Lâm tiểu thư muốn uống gì?”
Lâm Triệt nói, "Tôi gì cũng được."
Thật ra cô không thích uống cà phê, cũng không biệt được mùi vị của các loại cà phê thì có gì khác.
Mạc Huệ Linh liền chủ động kêu phục vụ lại, nói thẳng, "Ba ly Lam Sơn.”
Mạc Huệ Linh cười nói, “Tĩnh Trạch chỉ thích uống Lam Sơn, quán này cũng có thể tính là Lam Sơn chính hiệu đấy, đúng không Tĩnh Trạch.”
Cố Tĩnh Trạch thấy Mạc Huệ Linh đang cố ý nhích sát vào mình thì không khỏi có chút không vui.
Cố Tĩnh Trạch nói, “Gì cũng được.”
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch, làm bộ đau lòng, “Tĩnh Trạch, anh gầy quá, có phải dạo này mệt mỏi quá không, anh phải chú ý nghỉ ngơi nhiều thêm đó, không cần phải cố làm việc quá, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Cố Tĩnh Trạch thấy tay Mạc Huệ Linh đang khoát lên tay mình thì không khỏi có hơi không thoải mái muốn né ra, im lặng không tiếng động hất tay cô ấy ra.
Mạc Huệ Linh thấy anh vạy mà lại né tránh mình thì càng thêm tức giận, lại nghiêng người tựa hồ ngã vào người của anh.
Lông mày Cố Tĩnh Trạch nhăn chặt lại,dù trong lòng biết rõ Mạc Huệ Linh tính trẻ con, bởi vì ghen ghét nên mới cố ý để Lâm Triệt thấy cảnh này, nhưng vẫn như cũ không thấy vui vẻ gì.
Cô ấy làm như thế đúng là quá đáng quá.
Lúc này Mạc Huệ Linh giống như bỗng nhớ tới còn có người khác ở đây, ho khan một tiếng, cười ngượng với Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhếch miệng, nhìn cô ấy như chẳng có gì, tuy trong lòng không thoải mái nhưng trên mặt vẫn cứ bình thản, thật sự giống như chuyện này chẳng kiên quan gì đến mình cả.
Không thì cô có thể làm gì bây giờ, Mạc Huệ Linh vốn dí là một đôi với Cố Tĩnh Trạch, không cần Mạc Huệ Linh hiện tại cố ý nhắc nhở thì Lâm Triệt cũng biết.
Mạc Huệ Linh cười cười với Lâm Triệt, giả bộ rất quan tâm hỏi, "Dạo này thấy tin tức về cô rất nhiều, rất muốn chúc mừng cô, phim truyền hình kia hình nhue rất thành công.”
Lâm Triệt cũng cười cười theo, “Cảm ơn.”
Mạc Huệ Linh nói, "Tôi không biết nghệ sĩ mấy người các cô làm việc như thế nào, nhưng tôi cảm thấy như vậy đối nghệ sĩ mà nói thì cũng coi như là thành công đúng không?”
Cô ấy nói xong thì nhấp miệng uống một ít cà phê, làm bộ như cao cao tại thượng, trong mắt lại che dấu không hết vẻ khinh thường.
Lâm Triệt lười so đo với cô ấy, cao ngạo ngẩng đầu lên cười, "Chỉ mới bắt đầu thôi, cách thành công thật sự vẫn còn xa lắm, nhưng tôi vẫn còn trẻ, đường sau này cũng còn dài."
Mạc Huệ Linh từ nhỏ đã cùng Cố Tĩnh Trạch lớn lên, tuổi cũng không khác với Cố Tĩnh Trạch bao nhiu, tất nhiên là lớn hơn Lâm Triệt rất nhiều.
Tuy cô ấy bảo dưỡng rất tốt nhưng cũng có thể thấy được tuổi tác có khác biệt so với Lâm Triệt.
Mạc Huệ Linh nghe Lâm Triệt nói như vậy, mặt biến sắc.
Nhưng ngại Cố Tĩnh Trạch vẫn còn ở bên cạnh nên cô không dám nói gì, chỉ có thể cố nén giận vào trong lòng, cười nói với Lâm Triệt, "Thật không, trước tiên tôi cứ cầu cô thành công đã, nhưng có điều tôi không ngờ cô quen biết với Cố Tĩnh Dư cơ đấy, thoạt nhìn giống như có quan hệ rất tốt nữa."
Lâm Triệt bình thản nói, “Đúng vậy, chúng tôi cũng coi như là bạn bè.”
“Tĩnh Dư kia đúng là không tồi.” Mạc Huệ Linh cố ý nói, Đối xử với cô rất tốt, còn hay quan tâm chăm sóc cô nữa, hai người ở trên TV nhìn rất đẹp đôi đấy."
Lúc này Cố Tĩnh Trạch bỗng đứng bật dậy, không vui nói, "Được rồi Huệ Linh, chúng ta cũng nên về nh rồi."
Trong lòng Mạc Huệ Linh trùng xuống, cũng đứng bật dậy theo, tức giận nhìn Cố Tĩnh Trạch, "Sao thế Tính Trạch?"
Đúng lúc này thì di động của Cố Tĩnh Trạch vang lên.
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn Mạc Huệ Linh thật sâu một cái, rồi thấy số là của Cố Tĩnh Minh, chỉ sợ là đã có việc,nhanh chóng ra ngoài nhận điện thoại.
Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch đi rồi mới quay đầu lại nhìn Lâm Triệt nói, “Lâm Triệt, cô cuối cùng là thế nào đây”
Lâm Triệt cười lạnh, nhìn Mạc Huệ Linh sau khi thấy Cố Tĩnh Trạch đi đã lập tức lật mặt, đúng là diễn tốt thật.
Lâm Triệt nói, “Tôi làm sao?”
Mạc Huệ Linh hừ một tiếng rồi nói, "Cô bắt Cố Tĩnh Trạch xách đồ cho mình, còn bắt Cố Tĩnh Trạch tối rồi phải theo cô đi đường, cô có biết chuyện như thế thì có bao nhiêu nguy hiểm với Tĩnh Trạch không?"
“Nguy hiểm?”
“Tất nhiên, cô nghĩ Tĩnh Trạch giống cô là cái gì mà nghệ sĩ nhỏ này nọ à, mạng của anh đáng giá gấp trăm lần cô! Nếu anh ấy xảy ra chút việc gì thì cô có biết hậu quả sẽ ra sao không? Tôi sớm biết anh ấy sống với thường dân như cô thì sớm muộn gì cũng có tai họa, Lâm Triệt, cô muốn chết thì kệ cô nhưng đừng có kéo Tĩnh Trạch theo cùng!"
Lâm Triệt cười lạnh nhìn Mạc Huệ Linh, “Mạc tiểu thư, trong mắt cô Cố Tĩnh Trạch là người lúc nào cũng có nguy hiểm gần kề, chỗ nào cũng không thể đi chỉ có thể bị trói ở nhà tránh nguy hiểm đúng không?"