Ngày thứ ba sau khi chuyển về nhà mới, Y Đồng mới vềnhà, mặt chẳng chút biểu cảm. Cô ta lạnh lùng nhìn sàn nhà, xem phòng bếp rồibĩu môi:
- Cái sàn nhà này màu nhìn quê quá, giờ ai còn dùngcái sàn nhà màu này nữa chứ? Còn nữa, gạch men nhà bếp màu tối quá, trông chẳngsáng sủa gì cả!
- Nhà của tôi, tôi muốn làm gì kệ tôi! - Văn Bácnghiến răng gằn từng tiếng.
- Anh thì giỏi rồi! - Y Đồng đả kích.
Văn Bác cảm thấy vui lắm, nhớ lại trước đây, ở trongnhà của Y Đồng, cô ta động một chút là đuổi anh “Xéo”, “Biến”, sỉ nhục anh. Giờanh có nhà rồi, còn gì phải sợ nữa chứ?
Nếu cả hai vợ chồng cùng hiếu thắng thì trong cuộcsống, ai mạnh hơn về kinh tế, kẻ đó chính là kẻ mạnh. Chân lý này rất đơn giản,ai có tiền, kẻ đó có quyền quyết định!
Văn Bác hiện giờ kiếm được nhiều tiền hơn Y Đồng,đương nhiên anh có quyền ngẩng cao đầu, những gì trước đây anh muốn mà khôngđược, tức mà không dám nói, cuối cùng bây giờ anh đã có thể thản nhiên trút ra.Hổ không ra oai lại bị cô tưởng là mèo à?
Lúc bài trí phòng, ý kiến của Y Đồng và Văn Bác cũngkhông thống nhất. Văn Bác thích bài trí đồ dùng gia đình theo kiểu Trung Quốc,trong khi Y Đồng lại thích phong cách châu Âu. Văn Bác treo một vài bức tranhchữ của các danh nhân nổi tiếng trong phòng nhưng Y Đồng một mực phản đối, bắtanh phải gỡ xuống, cô nói:
- Giờ đã là thời đại nào rồi mà anh còn treo những thứkia? Anh tưởng mình là thanh niên Ngũ Tứ[1] chắc?
[1]Ngũ Tứ là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân,thị dân, trí thức Trung Quốc, nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên đượcgọi là phong trào Ngũ Tứ.
Văn Bác tức tối nói:
- Cô không thích thì đừng ở, chúng ta ai ở nhà ngườinấy!
- Ai ở nhà người nấy còn gọi gì là vợ chồng?
- Giờ người ta sống ly thân đầy ra đấy!
- Anh thật là vô trách nhiệm, anh tưởng kết hôn rồicòn có thể làm bậy được à?
- Tôi mà muốn làm bậy thì cô cũng chẳng quản được, lyhôn là cùng chứ gì!
- Tôi biết ngay là anh đã thay lòng đổi dạ mà! Tronglòng anh giờ chẳng còn tôi nữa rồi!
- Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chẳng ai nói trướcđược. Đây đều là do cô ép tôi mà ra, dù sao tôi cứ nói thẳng, kẻo đến lúc ấy côlại trách tôi vô tình!
- Anh doạ tôi đấy à? Tôi không sợ đâu, muốn ly hôncũng chớ có kiếm cớ trút hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi, tôi gánh không nổiđâu!
- Tôi chưa bao giờ làm chuyện đâm lén sau lưng ngườikhác, cô nghĩ xem, trách nhiệm nên thuộc về ai?
- Muốn đổ tội cho người khác thì thiếu gì cớ?
- Tôi chưa bao giờ làm những chuyện không có lươngtâm, nhưng có những kẻ cần phải kiểm điểm lại bản thân đấy!
- Anh mới là người cần kiểm điểm lại bản thân, anh nóichuyện nên có giáo dục chút đi!
- Giờ tôi chẳng có thời gian đâu mà cãi nhau với cô,hy vọng cô đừng ở đây làm loạn! Cô thích thì ở, không thích thì đừng đến!
- Nhà anh mua thuộc tài sản chung của hai vợ chồng,tôi là vợ anh, đương nhiên phải thuộc về tôi một nửa, tôi có quyền quyết định!
- Tài sản chung của hai vợ chồng á? Thế thì nhà bố mẹcô mua cho cô có phải cũng nên thuộc về tôi một nửa không nhỉ? Tại sao trướcđây cô dám đuổi tôi ra khỏi nhà?
- Đó là nhà bố mẹ mua cho tôi, dựa vào đâu mà anh đòimột nửa?
- Những tài sản thuộc diện được cho, tặng đều xét làtài sản chung của hai vợ chồng, tôi có quyền thừa hưởng một nửa!
- Anh đừng có nằm mơ!
- Nếu như cô đã nói vậy, nhà tôi mua cô cũng đừng mongđược một nửa!
- Dựa vào đâu anh dám nói thế?
- Dựa vào đâu à? Trên giấy tờ nhà đứng tên bố tôi, dựavào điều đó đấy!
- Trên giấy tờ nhà anh đứng tên bố anh ư? Tại saokhông viết tên tôi?
- Trên giấy tờ nhà cô cũng đâu có ghi tên tôi?
- Nhà của tôi là do bố mẹ mua cho, không phải của tôimua!
- Bố mẹ tôi sinh tôi ra, nuôi tôi ba mươi năm trời,ngậm đắng nuốt cay, tốn bao nhiêu tiền, tôi mua nhà cho bố mẹ tôi dưỡng lão cógì không được? Thế là quá đáng ư?
- Tôi không cần biết, dù gì thì anh làm vậy cũng khôngđúng!
- Tôi không đúng ở đâu? Từ xưa đến nay, chữ “Hiếu” điđầu, không có bố mẹ làm sao có tôi?
- Thế thì sau này anh cứ sống với bố mẹ anh đi!
- Tôi rất muốn sống chung với bố mẹ tôi, cô khôngthích thì biến, đừng ở đây quấy rầy tôi!
- Thế thì chúng ta ly hôn đi!
- Ly hôn thì ly hôn, tôi sợ cô chắc? Tôi không còn làtôi của trước đây đâu. Tôi ly hôn với cô rồi còn có thể tìm được một cô gái trẻkhác, tôi thấy cô vác cái bụng to thế kia thì tìm được ai chứ? Ai cần cô nữa?
- Anh.. anh.. - Y Đồng tức nghẹn họng, mặt mày hếtxanh lại tím.
- Anh cái gì? Không ngờ chứ gì, không ngờ là mình cũngcó ngày hôm nay chứ gì? - Văn Bác cười khẩy.
- Anh đừng có ức hiếp người khác thái quá!
- Cái gì? Tôi ức hiếp người khác thái quá? Sao côkhông nghĩ trước đây cô đã ức hiếp tôi thế nào? Sau này tôi sẽ lần lượt trả lễcho cô, còn trả thêm lãi suất nữa đấy!
Y Đồng tức tới mức trợn mắt lên, cô biết Văn Bác giờđang cố tình “Sửa gáy” cô. Cô không nói nhiều, quay về nhà mẹ đẻ luôn. Về đếnnhà, Y Đồng vùi đầu vào ngủ, mẹ cô hỏi:
- Y Đồng, con sao thế?
Y Đồng chỉ nhắm mắt, không nói năng gì. Mẹ cô càngthêm hốt hoảng.
- Y Đồng, con làm sao thế hả? Ai lại chọc giận conrồi? Con nói chuyện đi chứ?
Y Đồng vùi đầu vào chăn, vẫn không chịu lên tiếng. Mẹcô hiểu được con gái đang có vấn đề, chắc chắn là cãi nhau với Văn Bác rồi. Thếlà bà liền gọi điện hỏi tội Văn Bác:
- Văn Bác, rốt cuộc mày muốn thế nào? Mày muốn làm chocon gái tao tức chết có phải không?
Nhưng anh lại thờ ơ nói:
- Ai làm cô ta tức chứ? Tôi còn đang bận bài trí nhàmới, làm gì có thời gian mà nói chuyện với cô ta?
- Rốt cuộc mày đã nói gì với Y Đồng rồi hả? Tại sao nóthành ra thế này?
- Đáng đời! Tự làm tự chịu!
- Mày nói thế là có ý gì?
- Chẳng lẽ trước đây cô ta đối xử với tôi như thế màkhông nghĩ mình cũng sẽ có ngày hôm nay à?
- Mày cũng ác độc thật đấy, thích so đo thế cơ à? Giờđã là lúc nào rồi mà mày còn giày vò con người ta như thế hả?
- Giày vò con người ta á? Hồi đầu các người giày vòtôi, các người có để ý đến cảm nhận của tôi không? - Văn Bác phẫn nộ nói.
- Loại người như mày quá nhỏ nhen, tao chẳng phí hơitranh cãi với mày làm gì!
Cái mà Văn Bác muốn chính là điều này, các người tựlấy đá đập vào chân mình, chỉ có hai từ thôi: “Đáng đời!”
Y Đồng tức tối nằm suốt hai ngày liền, cũng chẳng buồnăn uống, trong lòng vô cùng rối bời, không sao nuốt được uất hận, cứ như bị sỉnhục gì nghiêm trọng lắm. Cô sẽ không cúi đầu, quyết không khuất phục. Thực ra,nhiều lúc cãi nhau đều là do Y Đồng đã sai trước. Là con gái thành phố, cô luôncảm thấy mình tôn quý hơn Văn Bác, có xuất thân danh giá hơn anh, thế nên cóchuyện gì chồng cũng phải nghe theo lời mình. Nhưng Văn Bác nhất quyết khôngnhư vậy: “Cô muốn tôi cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời cô á? Đừng có mơ! Là mộtngười đàn ông có chí khí, sao có thể đánh mất đi nhân cách và sự tôn nghiêm củamình được?”
Bình thường hai người cãi nhau, rõ ràng là Y Đồng sai,nhưng mẹ cô không cần biết sự thể thế nào, bà ta lúc nào cũng bênh vực con gáimình, bắt Văn Bác phải xin lỗi. Văn Bác quyết tâm không xin lỗi, bản thân anhđâu có sai, sao phải nhận lỗi?
Y Đồng ở nhà mẹ suốt một tuần liền, Văn Bác không thèmgọi cho cô lấy một cuộc. Chẳng phải cô muốn về nhà mẹ đẻ sao? Thế thì cứ ở đấyđi, muốn ở đến lúc nào thì ở, tôi chẳng quan tâm! Hôn nhân đã đi đến nước nàyrồi thật chẳng còn gì để nói nữa. Ly hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn màtôi.
Văn Bác bài trí căn nhà theo ý của mình, anh không baogiờ còn phải lo lắng bị Y Đồng đuổi ra khỏi nhà nữa. Văn Bác gọi điện cho YĐồng, bảo cô về lo thủ tục ly dị. Y Đồng không muốn ly dị, ly dị lúc này chẳngphải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Y Đồng không chịu ly hôn, Văn Bác quyết định sống lythân: tôi sẽ ung dung chờ đợi, cái tôi có chính là thời gian, cô có đua đượckhông? Theo lý mà nói, vợ chồng với nhau không nên làm vậy, nhưng Văn Bác thậtsự quá căm hận Y Đồng. Anh nghĩ, tôi vốn là người có lương tâm, nhưng chính côđã dồn tôi vào bước đường cùng này, tôi càng nhẫn nhịn thì cô càng lấn tới,được đằng chân lân đằng đầu, tôi càng nhân từ với cô thì cô càng hung dữ, tôicười với cô, cô lại cầm dao đâm tôi, tôi còn biết làm thế nào nữa?
Chớp mắt đã qua hai tuần, Văn Bác cũng chẳng buồn gọiđiện cho Y Đồng, anh gần như đã quên mất sự tồn tại của cô. Sang tuần thứ ba,Văn Bác đang làm việc thì nhận được tin nhắn của Y Đồng, báo cho anh biết mẹ cônhập viện. Văn Bác thầm nghĩ, mẹ cô nhập viện liên quan quái gì đến tôi? Anhkhông nhắn tin lại mà xoá luôn cái tin đó đi.
Y Đồng thấy Văn Bác không nhắn tin lại, nghĩ rằng anhkhông nhận được liền nhắn thêm một tin nữa. Lần này Văn Bác chẳng buồn đọc màxoá luôn đi. Một lúc lâu sau, Y Đồng không nhịn nổi nữa liền gọi điện chất vấnVăn Bác:
- Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?
Văn Bác cười khẩy:
- Chuyện nhà cô liên quan quái gì đến tôi?
- Anh nói thế có ý gì?
- Ý gì? Chuyện nhà cô cô tự lo, đừng tìm tôi!
- Anh là con rể, không tìm anh thì tìm ai?
- Con rể á? Cô là con dâu, bố mẹ tôi bị bệnh, cô đãlàm gì hả? - Mối thù trong lòng Văn Bác lại bùng lên như ngọn lửa, anh thẳngtay cúp điện thoại.
Nhớ lại lúc đó, bố anh ốm phải nằm viện, không cótiền, anh mang hai nghìn tệ tiền lương của mình về nhà cho bố chữa trị mà YĐồng còn không cho, còn lục soát người anh. Cuối cùng vẫn là Lương Tuyết choanh vay tiền, lúc ấy anh mới có thể đưa bố đến bệnh viện. Một nỗi nhục lớn nhưvậy, Văn Bác làm sao có thể quên được? Giờ mẹ Y Đồng nhập viện lại muốn anh vàogiúp đỡ chăm sóc, Văn Bác chắc chắn không đi, tại sao anh phải đi chứ?
Y Đồng thấy Văn Bác không chịu vào viện thăm nom mẹmình thì tức sôi máu. Mẹ Y Đồng bị thoát vị đĩa đệm. Trước đây thường bị đauđớn đến không chịu nổi, đêm nào cũng ngủ không ngon, giờ phải nhập viện rồi.Ngày thứ ba sau khi nhập viện, mẹ Y Đồng sẽ phải làm phẫu thuật. Y Đồng đangmang thai chả giúp được gì, bố cô lại đi làm ăn xa, chưa về ngay được. Lần nàythì mẹ cô lo lắng lắm.
Ngày thứ hai, Y Đồng về nhà, mặt mày sát khí đằngđằng. Cô còn chưa vào đến phòng, Văn Bác đã ngửi thấy mùi “Thuốc súng” nồngnặc. Anh nằm trên ghế xem ti vi, là một tiết mục hài rất buồn cười. Y Đồng thấychồng ung dung nằm trên ghế xem ti vi thì tức lắm, giật lấy cái điều khiển tivi ném ra xa.
Văn Bác nói:
- Cô làm cái gì vậy?
Y Đồng mặt đỏ phừng phừng vì tức, cô vào phòng ngủ,hất tung đồ đạc ở trên giường xuống đất rồi lấy chân ra sức giẫm, vừa giẫm vừachửi:
- Mẹ kiếp, xem những thứ vớ vẩn này mà không thấy nhàmchán à?
- Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút! - Văn Bác tức giậnquát.
- Sao? Anh muốn đánh tôi hả? Có gan thì đánh đi!
- Tốt nhất cô hãy tôn trọng tôi một chút, đừng có thânlừa ưa nặng!
- Anh nhắc lại xem nào! - Y Đồng hùng hổ lao đến trướcmặt Văn Bác, trợn mắt nhìn anh.
Văn Bác nhìn Y Đồng, cơn giận bốc lên cao, anh thực sựkhông thể nhịn được nữa. Anh túm lấy cổ áo Y Đồng, gào lên:
- Cô đừng tưởng cô có bầu mà tôi không dám đánh cônhé!
Y Đồng nói:
- Mẹ kiếp, hôm nay anh không đánh được tôi, anh khôngphải đàn ông!
Văn Bác điên lên, vung tay giáng cho Y Đồng một bạttai. Y Đồng như một con sư tử bị thương, gào lên uất ức rồi lao vào đánh nhauvới Văn Bác. Nhưng cô nào có phải đối thủ của anh. Văn Bác lại giơ tay lên, chocô thêm một cái bạt tai nữa. Y Đồng bị đánh ngã ngồi xuống đất. Văn Bác tức tốibỏ ra ngoài.
Y Đồng ôm cái mặt sưng vều của mình, ngồi bệt dưới đấtmà khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa chửi. Trước đây, Văn Bác là một người đànông tốt, thế nhưng Văn Bác lương thiện ấy đã bị huỷ hoại dưới tay của Y Đồng.Anh muốn chọc cho người đàn bà này tức chết. Chẳng phải cô không chịu ly hôn ư?Không ly hôn thì tôi sẽ giày vò cô đến chết! Khi hôn nhân chỉ còn là sự giày vòlẫn nhau, không cần phải nghĩ cũng biết rằng đó là một cuộc sống như dưới địangục.
Văn Bác muốn dùng hơi men để làm mình tê dại. Anh tìmđến một nhà hàng, uống cho say mèm rồi mới lảo đảo đi về nhà. Y Đồng vẫn đangngồi khóc ở trên giường, trên sàn nhà toàn là mảnh vụn của quần áo với ảnhchụp. Văn Bác trợn đôi mắt đỏ vằn tía máu lên, phả ra toàn mùi rượu:
- Giờ thì cô hài lòng rồi chứ hả?
Y Đồng đã xé nát những bức ảnh chụp chung giữa cô vớiVăn Bác, khiến cho trái tim anh hoàn toàn tan nát. Văn Bác nhất thời mất đi lýtrí, hùng hổ lao đến túm lấy cổ áo Y Đồng, giáng cho cô hai cái bạt tai nữa.Nói rồi, anh chỉ vào mặt Y Đồng mà quát:
- Cô cút đi cho tôi!
Y Đồng cứ ngây ra để mặc cho Văn Bác thoải mái gàothét. Cô không phản kháng, cũng chẳng chửi bới, vì cô biết mình không đánh lạiđược anh, nếu phản kháng sẽ chỉ chuốc thêm hoạ vào thân. Giờ lòng cô đã nguộilạnh.
Cả hai đều không suy xét đến nguyên nhân gây ra mâuthuẫn hôn nhân, đặc biệt là Y Đồng. Cá tính cô quá mạnh, quá hiếu chiến. Trướckhi cưới nhau, suốt ngày “Anh anh, em em”, một ngày không gặp như cách ba thu,thậm chí còn bỏ ngoài tai sự phản đối của bố mẹ để được ở bên nhau. Thế nhưngsau khi cưới, viễn cảnh hôn nhân tươi đẹp đã bị thay thế bằng những chuyệntương cà mắm muối, rồi từ đó, những mâu thuẫn nhỏ bắt đầu tích tụ và ngày càngtăng lên. Thêm vào đó, thói đa nghi cùng sự kênh kiệu của con gái thành phố đãkhiến cho Văn Bác không sao chịu đựng nổi. Lâu dần, quan hệ giữa hai vợ chồngcàng ngày càng lạnh nhạt, mâu thuẫn ngày càng lớn, hôn nhân như đã rơi vào bếtắc. Một cuộc hôn nhân như thế này còn có thể cứu vãn được nữa không?
Kể từ đó, Văn Bác ngày nào cũng rất muộn mới về nhà,anh gần như đã coi công ty là nhà của mình, bởi vì cứ về đến nhà là anh lại cảmthấy áp lực nặng nề. Một người đàn ông không muốn về nhà ngoài nguyên nhân cóbồ ở ngoài chỉ còn có thể là do không có tình cảm với vợ. Một cuộc hôn nhân nhưvậy thực sự chỉ còn là một cái vỏ rỗng.
Nhà, không có sự ấm áp, lạnh tanh. Nội tâm Văn Bác vôcùng cô độc và đau khổ, nhưng lại không thể nói, anh sắp hết chịu nổi rồi.Lương Tuyết nhận thấy điều đó và rất lo lắng cho anh. Cô đã mấy lần định nóichuyện với anh nhưng rồi lại thôi.
Văn Bác rất ít về nhà, điều này khiến cho Y Đồng càngtrở nên nhạy cảm hơn. Ngoài mặt cô tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng lại cực kỳ bấtmãn và thù hận. Cô rất muốn làm cho rõ ràng rốt cuộc Văn Bác có bồ ở bên ngoàihay không? Có tất cả mấy người đàn bà? Cô luôn âm thầm tìm kiếm chứng cứ ngoạitình của chồng.
Y Đồng không phải là một người đàn bà dễ dàng bỏ cuộc,cô quyết định sẽ lắp máy theo dõi ở nhà. Nhân lúc Văn Bác không có ở nhà, côliền mời mấy thợ lắp máy về lắp đặt hệ thống camera trong phòng khách, phòngngủ. Sau khi lắp máy quay, Y Đồng đột nhiên trở nên dịu dàng và biết quan tâmhơn. Mục đích của cô là để Văn Bác mất đi cảnh giác, nhờ đó cô sẽ túm đượcchứng cứ. Đàn bà thường nhân lúc đàn ông sơ hở, mất cảnh giác để cho anh ta mộtdao chí mạng. Rất nhiều người đàn ông có thể vượt qua sóng to gió lớn nhưng lạichết một cách không minh bạch trong tay đàn bà.
Ngày nào đi làm về, Văn Bác cũng uống say mèm. Sở dĩanh làm như vậy là để tê liệt bản thân mình, không muốn phải mở miệng nóichuyện với Y Đồng. Y Đồng ở nhà mấy ngày rồi lại về nhà mẹ đẻ, nói là để dưỡngthai nhưng thực chất là để cho Văn Bác có không gian riêng, nếu không có cô ởnhà, chắc chắn anh sẽ dẫn bồ về nhà.
Y Đồng vừa đi, Văn Bác ngày ngày đi làm về là trồngcây, tưới nước, thỉnh thoảng anh còn vẽ tranh, luyện thư pháp, những thứ nàyrất thích hợp để thư giãn. Y Đồng ở nhà mẹ đẻ nhưng đâu có rảnh rỗi gì, bởi vìcô luôn dán mắt quan sát nhất cử nhất động của Văn Bác.
Một hôm hết giờ làm, Văn Bác về nhà, đang nấu nướngthì có người ấn chuông. Văn Bác tưởng là Y Đồng về liền ra mở cửa. Vừa mở cửara, anh thấy đứng bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, tócdài, rất xinh đẹp. Trông cách ăn mặc thì cô gái này có vẻ là người đứng đắn,cao quý. Văn Bác không quen người này, liền hỏi:
- Xin hỏi cô tìm ai ạ? Có chuyện gì không?
- À, xin lỗi, tôi ở tầng trên, quần áo tôi phơi bị rơixuống ban công nhà anh rồi, tôi có thể vào lấy được không? - Văn Bác bảo.
- Cảm ơn anh!
- Đừng khách sáo!
Văn Bác dẫn cô gái đó vào nhà. Cô gái nhanh chân raban công nhặt quần áo của mình, là một cái áo ngực màu trắng và một cái quầnlót màu hồng. Cô gái ngại ngùng nói:
- Lúc rút quần áo tôi lỡ tay để rơi xuống, làm phiềnanh quá!
- Không sao đâu!
Nhìn thấy cô gái đi ra khỏi cửa, Văn Bác mỉm cười lắcđầu. Đang định đóng cửa thì cô gái đó quay đầu lại, hỏi:
- Tôi ở trên tầng trên, khi nào rảnh mời anh lên chơi!
Văn Bác nghe thấy cô gái mời mình đến nhà, cảm thấyrất kỳ lạ, mặc dù chỉ là một câu nói xã giao nhưng cũng khiến anh rất ngạcnhiên. Thời đại này, sống trong chung cư, nhà nào cũng kín cổng cao tường,chẳng ai qua lại với ai. Nhà ngay sát vách cũng chẳng qua lại với nhau chứ đừngnói là tầng trên với tầng dưới. Ấy thế mà cô gái này lại mời anh lên nhà côchơi? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Xuất phát từ phép lịch sự, Văn Bác liền khách sáo gậtđầu:
- Ok, tạm biệt!
Tối đó, Văn Bác ăn cơm rồi nằm dài trên ghế sô pha xemti vi. Không biết xem đến lúc nào, anh thấy hơi buồn ngủ, chuẩn bị đi tắm rồiđi ngủ thì đột nhiên chuông cửa reo lên. Văn Bác nghĩ, lẽ nào Y Đồng về?
Văn Bác mở cửa, hoá ra vẫn là cô gái đó. Cô mặc mộtchiếc váy ngủ đứng ở ngoài cửa. Anh thầm nghĩ, muộn thế này rồi còn có chuyệngì nữa? Anh định hỏi thì cô gái lên tiếng:
- Thật ngại quá! Muộn thế này rồi còn phiền anh, tôimuốn nhờ anh giúp một việc có được không?
- Chuyện gì? Cô cứ nói! - Văn Bác mỉm cười hỏi.
- Bóng đèn nhà tôi bị hỏng, chẳng có cái nào sáng cả,anh có thể xem giúp tôi xem có vấn đề gì không?
- Ờ, nguồn điện có điện chứ?
- Không biết có chuyện gì mà tôi tắm xong, vừa bậtđiều hoà thì đột nhiên đèn tắt ngóm.
- À, có thể là do bị cháy cầu chì rồi. Đi, tôi lên xemgiúp cô!
- Không sao, dù gì tôi cũng đi ngủ muộn mà!
- Tôi đã gọi điện cho thợ đến sửa nhưng người ta bảomai mới đến, trời nóng thế này, tôi chịu không nổi!
- Đúng thế, giờ không dùng điều hoà thì không ngủ nổi!Thời tiết nóng nực, ở trong nhà cứ như ở trong lò vậy!
- Vâng, nóng thật đấy!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lát sau đã lên đếnnhà của cô gái. Vào trong nhà, bên trong tối đen như mực. Văn Bác hỏi:
- Cầu chì nhà cô ở đâu?
- Ở bên kia!
Văn Bác cầm theo cái đèn pin, mở hộp điện ra, tỉ mỉkiểm tra, quả nhiên là bị cháy cầu chì. Thời tiết nóng nực thế này, dùng quánhiều thiết bị điện nên quá tải. Văn Bác nói:
- Cầu chì cháy rồi, thay cái khác là được!
- Vâng, để tôi đi lấy!
Chẳng mấy chốc, Văn Bác đã thay xong cầu chì, cănphòng lại sáng đèn. Anh đưa mắt nhìn quanh, căn nhà được bài trí rất sangtrọng: nền nhà bằng đá hoa cương, đồ dùng gia dụng bằng gỗ lim, sa lông là dathật, ti vi màn hình phẳng, trong phòng khách còn bày rất nhiều đồ cổ và ngọcquý, không có mấy trăm nghìn tệ thì còn lâu mới có không gian được bài trí nhưthế này.
Văn Bác vô cùng kinh ngạc. Cô gái kia nói:
- Chồng em đi Bắc Kinh công tác, thường xuyên không cónhà!
Văn Bác thầm nhủ: “Cô ấy nói với mình chồng cô đi côngtác thường xuyên, không có ở nhà là có ý gì? Mình đâu có hỏi?”.
Nghĩ thế, anh liền nói:
- Thế à, chồng cô làm nghề gì thế?
- Chồng em mở công ty riêng!
- Ông chủ à, cũng không tồi!
- Mời anh ngồi uống nước đã! Anh xem, tôi chỉ mãi nóichuyện, quên mất không rót trà mời anh!
- Đừng khách sáo!
Cô ta lấy ra một túi chè Bích La Xuân thượng hạng, phamời Văn Bác. Lát sau, cả căn phòng đã nồng nàn mùi chè thơm phức.
- Mời anh xơi nước!
- Cảm ơn cô! - Văn Bác nhấp một ngụm, cảm thấy tinhthần sảng khoái hẳn.
- Đúng là chè ngon! - Anh tấm tắc khen.
- Tôi mua lúc đi du lịch Tô Châu đấy. Chồng tôi rấtthích uống chè, thế là cứ đi đâu có chè ngon là tôi lại mua mang về!
Đúng là một người phụ nữa biết quan tâm. Một người vừaxinh đẹp, lại dịu dàng thế này đúng là một kiểu phụ nữ hoàn mỹ. Văn Bác thầmnghĩ, tại sao mình không gặp được những cô gái tốt như vậy nhỉ? Haiz, đúng làkhiến cho người khác cảm thấy ghen tị!
Văn Bác đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì cô gái kia nói:
- À, phải rồi, tôi quên mất không giới thiệu, tôi tênlà Trương Uyển Di. Tôi nên xưng hô thế nào với anh nhỉ?
- Tôi tên Văn Bác.
- Hôm nay rất cảm ơn anh đã giúp đỡ, có thời gian thìmời anh lên chơi, được làm hàng xóm với nhau cũng là cái duyên đấy! - TrươngUyển Di nói.
- Đúng thế, đúng thế!
Văn Bác tỉ mỉ quan sát cô gái này. Trương Uyển Di mặcmột chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa, làn da trắng nõn nà, mịn màng như ngọc quý.Văn Bác không khỏi thầm tấm tắc, người đàn bà này thật là có cốt cách cao quý!
Ngồi một lúc, anh cảm thấy đã muộn nên đứng dậy nói:
- Không còn sớm nữa, tôi xin phép về đây!
- Cảm ơn anh!
- Đừng khách sáo!
Xuất phát từ phép lịch sự, lúc ra đến cửa, Văn Bác cònnói:
- Có chuyện gì cần giúp đỡ cô cứ nói nhé!
- Vâng, cảm ơn anh!
Về đến nhà, Văn Bác trằn trọc không sao ngủ được. Cốctrà Bích La Xuân thơm mát đó đã khiến cho anh cảm nhận được sự ấm áp và quantâm đặc biệt. Một người đàn ông mà có được người vợ như vậy thì còn gì để thanphiền nữa chứ? Anh bỗng cảm thấy chua xót, cùng là phụ nữ với nhau sao lại cósự khác biệt đến vậy? Y Đồng ơi là Y Đồng, sao cô không thể nghĩ cho tôi mộtchút, nếu được vậy thì Văn Bác này đâu có để cô phải chịu thiệt thòi!
Ngày hôm sau, Văn Bác ngủ cả ngày, lúc trời gần tốithì Y Đồng về nhà, mặt mày sầm sì, cứ như thể có ai đó nợ nần gì cô ta vậy, VănBác chẳng buồn đoái hoài đến vợ, hai vợ chồng anh bấy giờ đã chẳng còn gì đểnói với nhau nữa.
Anh ngủ cả ngày rồi nên bụng thấy hơi đói, liền ngồidậy chuẩn bị đi ăn. Anh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, đang định ra ngoài thìđột nhiên có tiếng chuông cửa. Mở cửa ra nhìn, Trương Uyển Di đang đứng ở cửa,cô nói:
- Anh Lý, làm phiền anh một chút, cái ti vi nhà tôikhông lên hình, anh giúp tôi kiểm tra xem sao có được không?
- Ok!
Văn Bác nhận lời rồi đi lên lầu với Trương Uyển Di.Vào đến nhà cô, anh kiểm tra, phát hiện thấy đầu nối ti vi bị lỏng, chỉ cần cắmchặt lại là được.
Trương Uyển Di mỉm cười nói:
- Thật ngại quá, lại làm phiền anh rồi!
- Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ mà! - Văn Bác nóixong liền ra ngoài ăn cơm.
Đến một cửa hàng ăn, anh gọi hai món rồi ăn qua loacho xong bữa, sau đó lại đi siêu thị mua thêm ít đồ dùng hằng ngày. Vừa về đếnnhà, Văn Bác thấy Y Đồng đang ngồi xem ti vi. Cô lạnh lùng nói:
- Người đàn bà đó là ai?
- Làm sao? - Văn Bác cảnh giác hỏi, cảm thấy không khícó vẻ bất thường.
- Tôi hỏi anh người đàn bà đó là ai?
- Ở tầng trên, có vấn đề gì không?
- Hừ, tôi không có ở nhà mới có mấy ngày mà đã câuđược gái rồi à? Anh thậm chí chẳng coi tôi ra gì?
- Cô nói thế là có ý gì? Tôi cảnh cáo cô, cô đừng cómà gây chuyện vô cớ!
- Tôi gây chuyện vô cớ? Đàn bà tìm đến tận nhà rồi màanh còn bảo tôi gây sự vô cớ à?
- Khốn kiếp, cô đừng có nghĩ tiêu cực như thế có đượckhông hả? Hàng xóm mà cô cũng nghi ngờ à?
- Hàng xóm ư? Anh định lừa ai? Có phải chỉ đến đâymột, hai lần đâu? Anh tưởng tôi là con ngốc, cái gì cũng không biết à?
- Cái gì? Cô nói cái gì?
- Anh còn giả bộ nữa à? Tối qua cô ta cầm đồ lót chạyqua chạy lại trong nhà anh để làm gì? Anh còn muốn chối nữa không?
- Sao cô biết được?
- Nói tóm lại là tôi biết rồi, anh đừng nguỵ biện nữa!
- Quần áo của cô ta rơi xuống ban công nhà mình, cô tachỉ xuống lấy lại thôi, không phải như cô nghĩ đâu, đó chỉ là một sự hiểu lầm!
- Hiểu lầm ư? Làm gì có cái hiểu lầm nào như thế? Anh nghĩlà xem, sau khi chúng ta lấy nhau, sao mà có lắm hiểu lầm đến thế?
- Đó là bởi vì bản thân cô quá nhạy cảm!
- Tôi nhạy cảm ư? Anh ra ngoài với cô ta, rất lâu mớivề nhà, anh nói xem, tôi nhạy cảm thế nào? Làm sao tôi tin được anh chứ? - YĐồng càng nói càng kích động, không thể kiểm soát được bản thân.
- Tôi chỉ giúp cô ta sửa ti vi, chưa đến ba phút đồnghồ rồi ra ngoài ăn cơm. Cô không tin có thể đến chỗ bảo vệ để kiểm tra quacamera.
- Anh giúp cô ta sửa ti vi á? Anh là thợ điện à? Cô talắp đặt ti vi mà không có chế độ bảo hành sao? Đâu đến lượt anh phải đi sửa tivi giúp cô ta?
- Đây chỉ là hàng xóm với nhau giúp đỡ lẫn nhau thôi,có ai nghĩ như cô không chứ?
- Cô ta trả lương cho anh không? Dựa vào cái gì mà anhphải làm thế? Anh có tật giật mình chứ gì?
- Tôi mệt mỏi với cô lắm rồi!
Văn Bác lao ra cửa, anh thật sự không muốn tranh cãivới Y Đồng. Y Đồng nhìn thấy người đàn bà đó đi đi lại lại trong nhà của mìnhqua máy quay, cơn giận ngùn ngụt bốc lên. Cô càng nghĩ càng không cam tâm, càngnghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng nghẹn họng. Y Đồng liền đến tìm Ngô Liễu để kểkhổ.
Ngô Liễu đang nằm nhà xem ti vi, nhìn thấy Y Đồng ủ rũliền hỏi:
- Chị làm sao thế?
Y Đồng thở dài, bất lực nói:
- Haiz, cái gã Sở Khanh chết tiệt ấy suốt ngày lăngnhăng với đàn bà, chị thực sự hết chịu nổi rồi!
- Chị Đồng à, chị phải nghĩ thoáng một chút, đừng sođo nhiều quá! Đàn ông đều như vậy cả, chị đừng tức làm gì cho hại người, đừngquên là chị đang có em bé đấy!
- Cuộc sống này không sao sống nổi, cứ năm ngày batrận, chị muốn ly hôn!
- Ly hôn á? Chị Đồng à, chị làm thế là không lý trírồi!
- Tại sao? Dù gì bọn chị cũng chẳng còn tiếng nóichung, anh ta chẳng có gì để nói với chị, không ly hôn thì còn chờ đợi gì nữa?Dù sao, nếu bây giờ ly hôn, có thể chị sẽ tìm được một người đàn ông khác tốthơn anh ta!
Ngô Liễu nói:
- Thế sao? Chị Đồng à, không phải em nói chị, nhưngchị thử nghĩ đi, giờ chị ly hôn với anh ta, chắc gì đã tìm được một thằng đànông khác yêu thương chị thật sự? Đó chỉ là một tia hy vọng thôi! Tại sao ư? Bởivì chị từng kết hôn, làm sao có thể tìm một gã trai tân chứ? Mà đàn ông đã lyhôn rồi có mấy thằng tốt đẹp? Nếu tốt đẹp liệu hắn có ly hôn không? Hơn nữa,nếu ly hôn rồi, anh ta sẽ tìm được một người đàn bà trẻ hơn. Đàn ông có tiềnthì việc này có khó gì đâu? Nhưng chị thì ngược lại, ly hôn là chị thê thảmrồi! Nếu như không tìm được một người đàn ông phù hợp thì chị đừng ly hôn, chịhiểu ý em chưa?
- Chưa chắc chị đã không bằng anh ta!
- Chị Đồng, chị dám chắc bao nhiêu phần trăm là có thểhơn được anh ta?
- Chị có điều kiện xuất thân tốt, hơn nữa gia đình lạicó tiền, tìm một thằng đàn ông thì dễ ợt!
- Dễ thì dễ, nhưng vấn đề là: nhỡ hắn ta chỉ lừa lấytiền của nhà chị rồi đá chị thì sao?
- Đàn ông tốt thiếu gì, ở công ty chị có một đồngnghiệp, chị phát hiện ra anh ta là một người rất nhân hậu, lương thiện, lạithật thà, chững chạc, còn vô cùng hài hước nữa. Quan trọng là anh ta đối xử vớichị cũng không tồi!
- Chị tỉnh táo một chút có được không? Đến lúc đó chịcó thể yêu người ta như tình đầu chắc?
- Chị không tin là ly hôn rồi chị sẽ không bằng anhta!
Ngô Liễu thấy Y Đồng không phục liền cười bảo:
- Sao chị vẫn không chịu hiểu nhỉ? Đối với đàn ông mànói, nếu như lấy được gái chưa chồng thì đương nhiên chẳng ai đặt gái ly hônlên làm lưạ chọn hàng đầu, càng không để tâm đến những cô đã ly hôn lại còn cócon nhỏ nữa. Điều này cũng giống như việc đàn ông nếu lấy được gái trinh thìchẳng ai thèm ngó ngàng đến gái mất trinh cả. Từ đó cho thấy, gái đã ly hôn sẽbị mất giá!
- Ý của em là, chị không nên ly hôn dễ dàng như vậyphải không? - Y Đồng mở to mắt nhìn Ngô Liễu.
- Đúng thế, những thứ nên nói em đã nói cả rồi. Chị cứcân nhắc cho kĩ đi! - Ngô Liễu nói.
Y Đồng nói chuyện với Ngô Liễu suốt cả buổi. Ngô Liễugiúp Y Đồng phân tích tình hình, sau đó khuyên cô không nên ly hôn, nếu khôngsẽ chẳng có lợi gì cho cô cả.
Y Đồng suy nghĩ đắn đo, cảm thấy Ngô Liễu nói cũngphải, giờ đàn bà đã ly hôn rõ ràng là mất giá, hơn nữa đàn ông ly hôn khôngnhững mất giá mà còn được tăng giá trị. Ly hôn… bây giờ, nếu như không phải làbước đường cùng thì tuyệt đối không thể làm.
Về đến nhà, Văn Bác mặt mày hầm hầm, trợn mắt nhìn cô,trong tay anh là cái máy quay:
- Thế này là thế nào?
Y Đồng giật mình hoảng hốt, thầm nghĩ: “Chết rồi, làmsao anh ta phát hiện ra được nhỉ?”. Nhưng cô vẫn bình tĩnh nói:
- Tôi sợ có kẻ trộm vào trộm đồ nên làm thế này để đềphòng! Sao? Có vấn đề gì không?
- Y Đồng, cô thật quá quắt! Lần này tôi quyết khôngtha cho cô! - Văn Bác ném mạnh cái máy quay ra trước mặt Y Đồng.
Giữa vợ chồng với nhau cũng vẫn cần có quyền riêng tư,điều này chẳng có gì phải nghi ngờ cả. Nếu như vợ chồng không làm được điềunày, cuộc sống sẽ khó mà tưởng tượng được. Có người nói rằng, giữa hai vợ chồngvới nhau còn cần gì phải giữ bí mật, ngày ngày ăn chung, ngủ chung, còn gì nữamà riêng với chả tư? Nhưng trên thực tế, quan điểm này là sai lầm. Không tin ư?Vậy thì thử nghĩ mà xem, nếu như không cần có quyền riêng tư, thử hỏi một ngườiphụ nữ có dám thay một cái băng vệ sinh dính đầy máu hàng tháng trước mặt chồngkhông? Anh chồng nhìn thấy chuyện này, không bị mắc bệnh lãnh cảm mới lạ. Cónhững cô vợ chẳng cho chồng mình chút không gian riêng nào, lâu dần, ông xã sẽcảm thấy không còn hứng thú với vợ nữa. Đàn bà thường có tâm lí quấn quýt bênđàn ông, chẳng rời ra phút nào, nhưng họ hoàn toàn không hiểu rằng đôi khi xacách mới là tốt nhất. Sườn xào ngon thật, nhưng ngày nào cũng ăn thì đảm bảo,sẽ có một ngày, bạn nhìn thấy sườn xào là muốn nôn.
Hành động của Y Đồng khiến cho Văn Bác vô cùng tứcgiận, anh không sao chấp nhận nổi, một thằng đàn ông mà ngay cả chút tôn nghiêmcơ bản cũng chẳng có, thế thì sống còn có nghĩa lý gì nữa? Anh chỉ thẳng vàomặt cô, nói:
- Tôi cảnh cáo cô, chuyện lần này chưa chấm dứt ở đâyđâu! Cô cứ chờ ngày ly hôn đi, giờ thì cút đi cho tôi!
- Bảo tôi cút á? Đừng quên nhà này có một nửa là củatôi! - Y Đồng không chịu lép vế.
- Cái gì? Của cô một nửa á? Nhà này là do một tay tôikiếm tiền mua được!
- Pháp luật có quy định, tài sản kiếm được trong hônnhân là tài sản chung của hai vợ chồng, nếu đã là tài sản chung thì đương nhiênlà của tôi một nửa rồi!
Thực ra Y Đồng nói vậy là bởi vì cô muốn hù doạ VănBác, hy vọng anh vì điều này mà sẽ sờn lòng, sẽ thay đổi chủ ý. Căn nhà này đãkhiến anh vắt kiệt tâm sức, mua được đâu có dễ dàng gì, chỉ chia cho anh có mộtnửa có khác nào cắt đứt từng khúc ruột. Anh đâu có nỡ, mà nếu xót ruột thìđương nhiên sẽ e ngại. Nhưng Y Đồng đâu ngờ, một người đàn ông khi không còntình cảm với một người đàn bà nữa thì cho dù có tay trắng ra đi cũng chẳng chúte sợ!
Cơn giận dữ của Văn Bác đã lên đến đỉnh điểm, anh trợnngược đôi mắt đỏ vằn lên, quát:
- Cô đừng nằm mơ, tôi có phải đốt nhà, phá nhà đi cũngkhông cho cô dù chỉ một viên gạch!
- Anh nói tuyệt tình vậy sao? Nếu không tin thì cứ chờtoà án phán xét đi! - Y Đồng thản nhiên nói.
- Nếu cô dám đòi của tôi một xu, tôi sẽ đánh gãy châncô!
- Vậy thì anh sẽ phải ngồi tù thôi!
Văn Bác tức tới mức mặt mày tím tái:
- Đơn ly hôn tôi đã viết xong rồi, cô ký tên đi! Nếukhông ký thì chúng ta ly thân, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Y Đồng mỉa mai:
- Anh tưởng tôi lưu luyến anh lắm chắc? Anh tưởng mìnhlà Lưu Đức Hoa hay Châu Nhuận Phát[1] hả?
[1]Lưu Đức Hoa và Châu Nhuận Phát là hai nam diễn viên đẹp trai và tài năng củađiện ảnh Trung Quốc.
- Thế tại sao cô không chịu ký vào đơn ly hôn hả?
- Tôi nói rồi, nhà anh mua là tài sản chung, của tôimột nửa. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ ký ngay lập tức!
- Cút, cô đừng có mơ!
- Thế thì tôi không kí nữa!
- Cô không ký chứ gì? Ok, tôi xem cô dây dưa được đếnbao giờ?
- Anh cân nhắc kĩ chuyện nhà cửa đi, rốt cuộc có chiacho tôi một nửa không? Nghĩ xong rồi hãy nói cho tôi!
- Cô đừng có mơ!
- Không chịu phải không? Thế thì chờ toà án phán quyếtđi!
- Tôi sẽ chơi với cô đến cùng!
Có điều, Văn Bác mặc dù nói cứng miệng thế nhưng tronglòng anh hiểu rất rõ, bởi vì pháp luật có quy định rõ, sau khi kết hôn, tiềnlương hoặc các tài sản khác đều là tài sản chung của hai vợ chồng. Văn Bác bìnhtĩnh lại, thận trọng suy nghĩ, nếu như cô ta muốn đòi một nửa căn nhà thì cứcho cô ta đi, đứa con trong bụng cô ta là máu mủ của mình, nhà này cứ coi nhưlà để cải thiện điều kiện sống cho đứa bé. Dù gì đứa bé sinh ra xong cũng cầnphải có một gia đình. Nghĩ thế, Văn Bác liền nói với Y Đồng:
- Ok, tôi cho cô nhà, lần này cô vừa ý rồi chứ? Tôi cóphải trắng tay ra đi cũng quyết ly hôn với cô cho bằng được!
- Tôi cũng đâu có thích anh, ai sợ ai chứ?
- Tôi nói cho cô biết, sau khi ly hôn, cô có thể đăngquảng cáo tìm bạn đời. Trên quảng cáo sẽ viết như thế này: “Thiếu phụ, xinh đẹpmỡ màng, vì chồng đào hoa nên ly hôn, nhà, xe đầy đủ!”.
Y Đồng nghe thấy vậy, mặt hết đỏ lại chuyển sangtrắng, cô chửi một câu: “Khốn kiếp” rồi bỏ về nhà mẹ đẻ.
Thấy Y Đồng đi rồi, Văn Bác bắt đầu dọn dẹp đồ đạc,anh thà ở một mình, làm một kẻ nghèo kiết xác còn hơn có bất kì quan hệ gì vớingười đàn bà này. Cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân đầu tiên của anh, nhưnganh cảm thấy dường như anh vừa sống qua một thế kỉ dài đằng đẵng. Ngày nào anhcũng sống rất mệt mỏi, áp lực, lúc nào cũng như sắp sụp đổ đến nơi! Ly hônchính là lựa chọn tốt nhất!
Tiền lương là tài sản chung, Văn Bác mặc dù có chútkhông cam tâm nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả. Bản thân mình khó khăn lắmmới kiếm được mức lương như hiện nay, đã vất vả, khổ sở biết nhường nào, lănlộn trên thương trường bao nhiêu lâu mới được như hiện nay, vậy mà phải chiacho cô ta một nửa. Y Đồng ngày ngày ở nhà mẹ đẻ đánh mạt chược, xem ti vi,chẳng làm gì hết, thế mà nghiễm nhiên được hưởng một nửa tâm huyết của anh. Kểtừ sau khi mang bầu, cô thản nhiên nghỉ việc ở nhà chơi, dù gì gia đình có điềukiện, có không làm cũng chẳng thiếu ăn, thế thì sao không chơi cho sướng thân?
Đã thế tôi sẽ tiêu tiền, xem cô làm gì được? Văn Báclấy thẻ ngân hàng của mình, đi vào trung tâm mua sắm. Anh mua hơn hai nghìn tệtiền quần áo, lại mua thêm một đôi giày da hơn nghìn tệ, còn mua bốn chai rượuMao Đài. Vẫn chưa hết tức, Văn Bác lại mua thêm một chiếc điện thoại di độnggiá năm nghìn tệ. Nhưng tiền trong thẻ vẫn chưa dùng hết, làm thế nào đây? VănBác liền đến một khách sạn năm sao, thuê một gian phòng siêu VIP, đăng kí ở dàihạn với quyết tâm: “Không cho cô ta dù chỉ một xu!”.
Sau khi vào ở khách sạn năm sao, Văn Bác ngày ngàyhưởng thụ, anh phải khoản đãi bản thân mình, nếu không thì có lỗi với chínhmình quá! Trước đây anh chăm chỉ làm ăn, chịu thương chịu khó, cho dù là việcnhà anh cũng tranh làm, còn thường xuyên bị kéo về nhà mẹ vợ làm việc nhà. Ngàynào cũng chẳng được ăn uống ngon lành, ngủ cũng không yên giấc, chơi cũng chẳngđược thoải mái, ngày nào cũng phải bán mạng làm việc, kiếm tiền. Giờ thì phảihưởng thụ thôi!
Ngày thứ ba ở trong khách sạn, đột nhiên điện thoạiVăn Bác đổ chuông. Là Trần Na gọi đến, Trần Na hoảng hốt nói: “Giám đốc Lý, anhđang ở đâu thế? Vợ anh bị tai nạn giao thông rồi!”
- Cái gì? Tai nạn giao thông á? - Văn Bác giật nảymình, tim đập thình thịch.
- Ở đầu đường Thập Tự, ban nãy em đi qua đó, nhìn thấychị ấy qua đường, bị ô tô đâm phải, chảy rất nhiều máu!
- Hả? Ôi trời ơi, em mau gọi xe cấp cứu cho anh đi!Anh đến đó ngay đây!
Văn Bác vội vàng lao ra khỏi văn phòng, chạy về phíađường Thập Tự. Đến đường Thập Tự, từ xa anh đã nhìn thấy một đám đông vây quanhmột chiếc xe ô tô con đỗ ngang đường, kính chắn vỡ nát rơi đầy dưới nền đường.
Y Đồng ra sao rồi? Cô ấy có làm sao không? Văn Bác vôcùng lo lắng, anh gần như không cất nổi bước chân nữa. Anh lảo đảo chạy đến,chen vào giữa đám đông, chỉ thấy Y Đồng nằm trong vũng máu trên đường, hơi thởthoi thóp.
Lúc này cảnh sát giao thông đã đến chụp ảnh, xử lýhiện trường và duy trì trật tự giao thông.
- Y Đồng, Y Đồng, em tỉnh lại đi, anh sẽ đưa em đếnbệnh viện ngay đây! - Văn Bác gào lên.
- Ông xã! - Y Đồng từ từ mở mắt ra, nhìn Văn Bác, khónhọc gọi anh.
- Bà xã, em phải gắng gượng, bây giờ anh sẽ đưa em đếnbệnh viện ngay! - Văn Bác hoảng hốt nói.
- Ông xã, em không… không xong rồi, anh có… có thể nóicho em biết, rốt cuộc… anh có… có đi chơi gái không? - Y Đồng khó nhọc nói ratừng tiếng.
- Anh không có, thật sự không có mà! - Văn Bác nói.
- Thế thì tốt, tốt…
Đúng lúc ấy, xe cấp cứu đến nơi. Văn Bác bế thốc YĐồng lên, Y Đồng nằm trong vòng tay anh, tay chân buông thõng. Văn Bác vô cùngsợ hãi, anh không biết rốt cuộc vết thương của Y Đồng nghiêm trọng đến mức nào?
Kết quả kiểm tra cho thấy, hai chân cô đã bị gãy,xương đã bị nát hết, nửa thân dưới đã bị liệt hoàn toàn, sau này chỉ có thểngồi xe lăn mà thôi. Đứa con đương nhiên cũng không giữ được. Văn Bác nghe tinnày như sét đánh ngang tai.
Cả nhà Y Đồng hay tin cũng kéo đến bệnh viện. Mẹ YĐồng khóc gào thảm thiết, gần như muốn ngất đi.
- Cái thằng tài xế chết tiệt đó, mày là đồ sao chổi,mày hại con gái bà, bà sẽ liều chết với mày! - Mẹ Y Đồng vừa khóc vừa chửi bới.
- Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con không sao đâu! - Y Đồng cốgắng tỏ vẻ như không có chuyện gì để an ủi mẹ.
- Con à, con phải làm thế nào bây giờ? Sau này biếtsống sao đây? - Mẹ Y Đồng khóc lóc.
- Mẹ, con không sao thật mà! Nghỉ ngơi một thời gianlà khỏi thôi! Chỉ có điều, đứa bé mất rồi! - Nước mắt Y Đồng trào ra, cô cố tỏra kiên cường nhưng thật sự, cô vẫn không thê chiến thắng được sự yếu đuối củamình.
- Cái thằng tài xế mất dạy, mẹ sẽ không tha cho nóđâu!
Không lâu sau đó đã có kết quả điều tra. Gã lái xe đóvì vượt đèn đỏ đã đâm phải Y Đồng lúc đó đang sang đường. Vì vậy gã lái xe phảichịu toàn bộ trách nhiệm: bồi thường tiền viện phí, thuốc men, bồi thường thiệthại tuổi thanh xuân… cho Y Đồng, tổng cộng là ba triệu hai trăm nghìn tệ. Chẳngmấy chốc, mọi người trong công ty Văn Bác đã hay tin Y Đồng bị tai nạn giaothông. Mọi người đều bàn tán xôn xao.
- Văn Bác, vợ anh sảy thai rồi, thế là anh có thể lyhôn được rồi! - Một đồng nghiệp nói.
- Đúng thế, lần này thì chẳng còn gì phải lo lắng nữa,ly hôn rồi cô ta sẽ hết đường! - Một đồng nghiệp khác bảo.
Văn Bác lắc đầu. Thực ra trong lòng anh rất đau khổ,mặc dù thường ngày tình cảm giữa hai người chẳng đâu vào đâu nhưng một ngày vợchồng, trăm năm ân nghĩa, dù sao vẫn có tình cảm với nhau. Giờ Y Đồng bị tainạn, con cũng mất rồi, cô cần có sự chăm sóc và yêu thương của anh, lúc này anhlàm sao đưa ra đề nghị ly hôn.
Văn Bác bận rộn tối tăm mặt mũi, mua toàn những đồ bổcao cấp để bồi dưỡng cho Y Đồng, bảo cô yên tâm dưỡng thương. Hàng ngày anh đềumát xa cho cô, giúp cô lưu thông huyết mạch.
Y Đồng nhìn Văn Bác, nói:
- Giờ anh có thể ly hôn với em được rồi, anh đã nghĩkhi nào chưa?
- Nếu như em không gặp tai nạn có thể anh sẽ ly hônvới em, nhưng giờ em không thể tự lo cho mình, anh làm sao có thể bỏ mặc emkhông đoái hoài được? - Văn Bác nói.
Y Đồng bàng hoàng trước câu nói của chồng, mắt cô đỏhoe, nghẹn ngào nói:
- Anh đã nghĩ kỹ chưa? Vẫn còn kịp đấy, giờ em khôngcòn chân nữa rồi!
- Sau này anh sẽ là đôi chân của em!
- Ông xã! - Y Đồng kéo Văn Bác lại gần, vùi đầu vàongực anh, lại khóc nức nở!
- Ông xã, em sai rồi, sau này em sẽ yêu thương anh,học cách yêu thương chăm sóc bố mẹ anh. Nếu em không làm thế, sét đánh chết em!
- Đồ ngốc, đừng nói bậy! Em ngoan ngoãn như vậy là tốtrồi! - Văn Bác nuốt nước mắt vào trong lòng, mỉm cười mãn nguyện.
Hai năm hôn nhân khiến cho Văn Bác mệt mỏi cực độ. Mặcdù Y Đồng đã tàn phế nhưng trong lòng anh thấy bình yên hơn nhiều. Mặc dù hiệngiờ anh không thể chấm dứt cuộc hôn nhân này nhưng tương lai sau này đâu aibiết được.