Cố Noãn đến bệnh viện nói chuyện với ba cô một lúc, bác sĩ nói ông sắp phẫu thuật nên cần nghĩ ngơi nhiều hơn.
Đợi Cố Khang chợp mắt, Cố Noãn rời khỏi bệnh viện.
Cô đón xe đi về Cố gia.
Biệt thự cũ đã bán, bây giờ Cố gia dọn về một căn biệt thự ở khá xa trung tâm, cô có vài thứ còn để ở nhà, muốn lấy đi.
Người mở cửa là chị Trương.
Chị Trương nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc, trong nháy mắt vui vẻ: “Đại tiểu thư, cô về rồi.”
Cố Noãn mỉm cười: “Vâng.”
Một giọng nói sắc bén cắt ngang: “Cô ta mà đại tiểu thư cái gì, chị Trương, chẳng lẽ chị lớn tuổi muốn nghĩ hưu rồi.”
Người nói là Cố Minh Châu, cô ta ngồi trên sô pha, trên tay cầm cốc cà phê, mái tóc dài buông xõa, trang điểm tinh xảo và xinh đẹp chói mắt.
Chị Trương cúi đầu không đáp.
Cố Noãn cũng không để ý, cúi người thay giày và đi vào bên trong, nhìn thấy Cố Minh Châu, nén đi lửa giận mà hỏi: “Đồ của tôi đâu?”
“Đồ gì?”
“Đồ vật trong phòng cũ của tôi, tôi muốn lấy đi.”
“Những thứ rác rưởi đó, sớm đã bị ném đi, ai rảnh mà giữ lại.”
Cố Noãn cũng không muốn cãi vã: “Cố Minh Châu, lấy đồ xong tôi sẽ đi ngay, cô đã làm gì tôi, trong lòng cô biết rõ, đừng để tôi phải nói ra.”
“Tôi làm cái gì?” - Cố Minh Châu mạnh miệng nói: “Cho dù là tôi làm gì, ba cũng sẽ không tin.”
Cố Noãn không muốn nhiều lời, đi lên lầu tìm đồ.
Lúc này Trần Linh cũng đang từ trên lầu đi xuống.
Cố Noãn nhịn một chút, nhẫn nhịn nói: “Dì Trần, tôi về thu dọn đồ của tôi.”
Trần Linh hừ lạnh, Cố Minh Châu chạy tới nắm lấy canh mẹ cô ta: “Mẹ, mẹ xem cô ta ngạo mạn cho ai xem? Thật đúng là tự xem mình là Cố đại tiểu thư, mẹ cũng không biết cô ta vừa rồi thái độ với con.”
Cố Noãn chán nản nói: “Tôi chỉ quay về thu dọn đồ của tôi, dọn xong tôi sẽ đi.”
Cô cũng không muốn trở về, nhưng những móc khóa mà mẹ cô tặng sinh nhật cho cô vẫn còn ở đây, cô phải lấy đi.
Đi vào trong phòng, cuối cùng trong một cái thùng chứa đồ cô cũng tìm được.
Cố Noãn tìm một cái thùng carton đóng gói những thứ muốn mang đi, cẩn thận lấy lên chiếc móc khóa hình công chúa lau bụi rồi bỏ vào túi xách của mình.
Khi cô ba tuổi, Hạ Đồng và Cố Khang ly hôn, những thứ này là đồ vật Hạ Đồng để lại cho cô, sau đó liền xuất cảnh ra nước M, tới bây giờ cũng chưa quay về một lần nào.
Ngoại trừ sinh nhật hàng năm, mẹ Hạ Đồng sẽ gọi điện cho cô, ngoài ra cũng không có liên lạc gì, cho dù có gọi điện, cũng trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Cố Noãn ôm thùng giấy đi xuống cầu thang.
Cố Minh Châu khoanh tay, giọng điệu lười biếng và ngạo mạn: “Cho dù cô có nói cái gì thì ba cũng sẽ không tin, tôi khuyên cô không cần nói nhiều, hơn nữa mấy ngày nữa ba phải làm phẫu thuật, cô cũng không muốn kích động ông ấy phải không?”
Cố Noãn không để ý đến cô ta và đi lướt qua.
Cố Minh Châu hừ lạnh và dũi chân ra.
Cố Noãn ôm thùng giấy không nhìn thấy phía dưới, bất ngờ tung thùng giấy về phía trước ngã xuống.
Cô hét lên một tiếng, chống khuỷu tay lên bậc thang để đứng vững.
Nhìn vết xước đau đớn trên tay bắt đầu chảy máu nhẹ, cô lờ đi, cúi người nhặt những món đồ vương vãi cho vào trong thùng giấy.
Túi xách cũng rơi xuống đất, cái móc chìa khóa cũng rơi ra, bị bể mất phần tay búp bê, cô nhắm mắt nhặt chiếc móc khóa cẩn thận nhét vào túi áo khoác.
Cố Minh Châu bước tới: “Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe thấy không? Cho dù cô nói gì cũng sẽ không có ai tin cô. Để tôi cho cô một tin tốt, Thẩm Quân Châu và tôi sắp kết hôn.” - Cô ta sờ vào bụng mình: “Tôi mang thai, lúc cô và anh ấy còn bên nhau, tôi đã mang thai con của anh ấy.”
Cố Noãn đột nhiên ngẩng đầu lên, tai ù đi.
Những ngón tay từ từ cuộn lại.
Cố Minh Châu chạm vào má cô và nói: “Làm sao một người đàn ông lại thích loại nữ nhân như cô? Thẩm Quân Châu chỉ đang đùa giỡn với cô thôi, cô đối với anh ấy nên ngừng ảo tưởng đi, cô sẽ không thật sự cho rằng anh ấy thích cô chứ?”
Cố Noãn cắn môi, cô không có nghĩ tới, cũng không dám tin, khi cô và Thẩm Quân Châu hẹn hò lại liên lạc với Cố Minh Châu. Lúc này, chỉ có thể cười khổ và tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cố Minh Châu hài lòng, đột nhiên nhìn thấy một tấm thẻ trên mặt đất, trong nháy mắt cả kinh: “Cố Noãn, cô lấy tấm thẻ này ở đâu?”
Cố Noãn cũng không ngẩng đầu lên: “Trả thẻ cho tôi.”
Cố Minh Châu nắm chặt tấm thẻ VIP trong tay: “Cố Noãn, làm sao cô có thể có được tấm thẻ này? Có phải cô ăn cắp nó không?”
Cố Noãn bội phục trí tưởng tượng của Cố Minh Châu, cô thu dọn xong đứng lên nhìn cô ta lạnh giọng: “Trả thẻ cho tôi.”
Cố Minh Châu bỏ tấm thẻ vào trong túi của cô ta: “Thẻ này xem như là quà kết hôn của tôi và Quân Châu đi.” - Nói xong cô ta quay người đi về phía phòng khách.
Cố Noãn cau mày, đuổi theo: “Cố Minh Châu.”
Tấm thẻ này là của Lục Hàn Thâm cho cô, cô không có ý định nhận, nhưng buổi sáng cô vôi vàng rời đi nên muốn nhận rồi trả lại cho hắn.
Cố Minh Châu ngồi vào ghế sô pha, kéo cánh tay Trần Linh, khiêu khích nhìn Cố Noãn: “Mẹ, mẹ xem Cố Noãn kia, mắng con như vậy.”
Trần Linh đặt tách trà xuống, phát ra âm thanh.
Cố Noãn đi tới, chậm rãi thở ra: “Trả thẻ lại cho tôi, nó không phải là của tôi.”
Cố Minh Châu lấy tấm thẻ từ trong túi xách ra và đưa cho Trần Linh: “Mẹ, mẹ nhìn xem, là thẻ VIP, chắc chắn là do nó ăn cắp hoặc làm tình nhân của người khác có được. Nhìn bộ dạng của cô ta, không biết kẻ nào lại vừa ý được cô ta.”
“Quả nhiên nó giống y như con mẹ của nó.”
Cố Noãn không cho phép bất cứ ai nói xấu mẹ mình, vì vậy cô lập tức chế nhạo: “Nếu tôi nhớ không nhầm, chính bà là người phá hoại gia đình của người khác, chính bà mới là tiểu tam chia rẽ gia đình người khác.”
Sau khi Hạ Đồng và Cố Khang ly hôn, Cố Noãn 3 tuổi. Sau đó đã đưa Trần Linh mang theo Cố Minh Châu hai tuổi vào Cố gia.
“Mày câm miệng cho tao.” - Trần Linh hất nước lên người Cố Noãn: “Mày đang nói chuyện với người lớn như vậy? Mày thấp hèn như con mẹ của mày vậy, tấm thẻ này lai lịch bất minh, tao còn chưa biết sao mày lại có được nó.”
Cố Noãn lau nước trà trên mặt, da đầu đột nhiên tê rần.
Trần Linh một tay nắm lấy tóc cô, một tay cầm trên bàn trà một quyển sách mà đập lên người cô, Cố Noãn đau muốn né tránh, còn chưa kịp đánh trả đã bị Cố Minh Châu nắm chặt hai tay.
Cô đột nhiên cảm thấy bật cười, nụ cười khổ tâm bất lực.
Một đôi mẹ con tham lam, thật muốn để cho ba cô nhìn thấu. Nhưng ba bây giờ chuẩn bị phẫu thuật, cô không nên kích động ông ấy.
Dì Trần nghe được âm thanh liền vội vàng chạy tới, kéo Trần Linh và Cố Minh Châu ra, nói với Cố Noãn: “Đại tiểu thư, cô mau đi đi.”
Cố Noãn rời khỏi Cố gia, quay về nơi của Lục Hàn Thâm.
……
Dì An thoa thuốc cho cô ở cổ tay.
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô: “Bị làm sao?”
Cố Noãn cắn môi: “Trên đường…” - Thanh âm nhỏ xuống, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhìn hắn một cái: “Gặp cướp.”
Dì An nghe mùi đồ ăn bị cháy, vội ra hiệu đi xem đồ ăn.
Cố Noãn dùng tay không bị thương cầm lấy chiếc móc khóa đã bị vỡ, hơi nhíu mày, cô lại mang chiếc móc khóa cho vào túi.
Sau đó, cô cầm bông y tế, lưng tê rần, cô nhíu mày lại càng chặt hơn, một bàn tay rõ ràng đưa tới trước mặt.
Bá đạo cướp bông y tế trong tay Cố Noãn, nhìn vết trầy trên khuỷu tay cau mày: “Cô là heo sao? Lăn một vòng trên đất à?”
Cố Noãn mím môi, nhỏ giọng: “Bọn chúng muốn cướp thẻ ngân hàng, tôi không cho, đuổi theo bọn họ liền bị vấp ngã.”
Lục Hàn Thâm trầm giọng, nhàn nhạt nói: “Chỉ là một tấm thẻ, đưa bọn chúng đi.”
Cố Noãn lo lắng nói: “Trong thẻ này có bao nhiêu tiền, anh mau gọi khóa thẻ đi.” - Thẻ của hắn không có mật khẩu, cô sợ Cố Minh Châu sẽ đi đến những cửa hàng sang trọng mà quẹt thẻ của hắn.
Lục Hàn Thâm nhìn vào cánh tay đỏ bừng, sưng tấy trên làn da trắng nõn như ngọc của cô đang rỉ máu, ánh mắt anh tối sầm xuống: “Lần sau gặp chuyện tương tự đừng đuổi theo, tôi không quan tâm đến tấm thẻ đó.”