Biết được điều này, sắc mặt lạnh lùng của Lục Tấn Uyên hòa hoãn đi nhiều.
Anh nhìn qua phòng ngủ nho nhỏ. Chủ nhân nơi đây hiển nhiên còn chưa bắt đầu dọn dẹp, đồ đạc lộn xộn vứt qua một bên.
Đồ trang điểm và đồ chơi vứt thành một đống, ngược lại nhìn rất có phong cách sinh hoạt của một cô gái trẻ tuổi.
Ánh mắt của anh rời đến vài cuốn sách, đang định đi xem là sách gì thì Ôn Ninh đột nhiên hốt hoảng chạy từ trong bếp ra.
Cô nhớ tới trong phòng mình có vài quyển sách về mang thai quên chưa cất đi. Bây giờ Lục Tấn Uyên đã đi vào trong, lỡ như anh phát hiện ra thì lại rắc rối.
"Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì ra ngoài đi." Ôn Ninh đi vào phòng ngủ, thấy anh đang muốn nhìn đồ cô bày biện trên giường thì trong lòng thấy thấp thỏm một chút. Cô đi nhanh tới, đem chăn mền kéo lên thuận thế giấu mấy quyển sách dưới gối.
"Có đồ gì không muốn người ta thấy à?" Lục Tấn Uyên thấy cô ra lệnh đuổi khách như vậy thì có chút khó chịu.
"Ha ha, đồ dùng của phụ nữ mà anh cũng muốn nhìn à?" Ôn Ninh lạnh lùng trả lời, nhìn không ra là đang chột dạ.
"Cũng không phải chưa từng xem qua." Lục Tấn Uyên đánh giá cô, lại đột nhiên tiến tới: "Có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy?"
Ôn Ninh rụt cổ một cái, mặt đỏ bừng lên. Bọn họ đều đã ly hôn rồi, những chuyện xảy ra cô đều xem như một giấc mộng. Nhưng tại sao cái tên này cứ luôn nhắc tới làm gì?
"Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có quan hệ gì nữa rồi." Ôn Ninh nghĩ thế thì lấy tay đẩy anh từ phòng ngủ ra ngoài.
Sau đó khóa cửa lại. Nếu như để anh thấy được thứ không nên thấy thì sẽ không tốt.
"Bây giờ tôi phải ăn cơm rồi. Lát nữa còn tắm rửa, không có thời gian tiếp anh. Cho nên mời anh Lục đây về cho."
Ôn Ninh nhìn thoáng qua mấy món cô nấu, may mà cô từng được đầu bếp nhà họ Lục dạy qua mấy món ăn thường ngày nên không sợ chết đói.
"Cô cứ vậy mà chiêu đãi khách à?"
Lục Tấn Uyên nhìn cô một chút. Anh khó lắm mới tới được một lần, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Huống hồ, ai biết được có thể người đàn ông kia vẫn chưa về?
Không xác định được việc này, anh tuyệt đối sẽ không rời đi.
"Vậy anh còn muốn ở nhà tôi ăn cơm tối à?" Ôn Ninh tức giận nói.
Cô làm cơm cũng có thể ăn, chưa nói có ngon hay không. Cái tên Lục Tấn Uyên dở hơi này vào khách sạn năm sao ăn đồ ăn đầu bếp nấu thì không lại tới đây giày vò cô.
"Cũng không phải là không được."
Lục Tấn Uyên nhìn thoáng qua làn khói nhẹ trong phòng bếp, mùi thức ăn nhẹ nhàng bay tới làm cho người ta cảm giác được sự ấm cúng của gia đình.
Loại cảm giác này, đối với anh thật ra rất tươi mới. Từ trước tới nay anh chỉ được nhìn thấy đồ ăn được bày biện đẹp đẽ ở trước mắt. Anh không cần biết bọn chúng được làm ra như thế nào, chỉ cần hưởng thụ thôi.
Bây giờ thấy thì cũng... có chú thú vị. Nhất là bóng dáng Ôn Ninh mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp cũng làm cho anh thấy thật đặc biệt.
Anh không phải chưa từng nhìn thấy mấy tiểu thư khuê các mang đồ ăn tự làm tới. Nhưng mà mỗi lần nhìn những món ăn đẹp đẽ được bày trí trên bàn đều thấy có chút giả giả. Anh chưa từng cảm thấy muốn ăn chút nào.
Những thứ đó, đơn giản là đạo cụ giúp bọn họ lộ ra bộ dạng ôn nhu hiền lành chứ chẳng giống như một bàn ăn đơn giản của Ôn Ninh.
Chí ít sẽ không để người ta cảm thấy dối trá.
Ôn Ninh thấy Lục Tân Uyên giống như là không có ý định đi thì cũng lười nhắc nhở. Cô không thể để đứa nhỏ trong bụng bị đói được. Nếu anh đã muốn ở lại thì cho anh ăn thử vài món đã động tay động chân một chút, xem anh phản ứng thế nào.
Nghĩ thế, Ôn Ninh liền quay lại bếp, bật lửa lên.
Cô chỉ làm một bát canh trứng cà chua đơn giản, một đĩa thịt luộc, vô cùng thanh đạm.
Đổ canh ra hai bát, Ôn Ninh cố ý cho thêm muối vào một bát. Cô thử một chút, đúng là mặn chết người
Ha ha, cô ngược lại muốn xem Lục Tấn Uyên có nhịn được hay không.
Ôn Ninh bưng hai bát canh ra, rồi lại thêm hai bát cơm, lúc này mới thản nhiên ngồi xuống. Trước mặt Lục Tấn Uyên là bát canh mà cô đã cho thêm muối.
Lục Tấn Uyên múc một thìa canh cho vào miệng, lông mày nhíu chặt lại.
Bát canh này đúng là mặn đến đáng sợ.
Anh nhìn bộ dạng ăn uống bình thường của cô rồi lại nhìn đồ ăn bên mình một chút. Anh đột nhiên đưa thìa qua múc một chút canh trứng bên bát của cô.
"Anh làm gì đấy?"
Lục Tấn Uyên rất nhanh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tôi thích bát canh đó của cô, chúng ta đổi đi."
Ôn Ninh giống như là động vật nhỏ bảo vệ đồ ăn của mình, bỏ bát canh qua một bên, tranh thủ thời gian uống vài hớp.
Lục Tấn Uyên không ăn một bữa cũng không sao, nhưng cô không thể để đứa bé chịu thiệt thòi được.
Lục Tấn Uyên bất đắc dĩ nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của cô. Ôn Ninh nhanh chóng ăn hết thức ăn rồi mới buông bát xuống: "Tôi ăn xong rồi, anh cũng ăn đi."
Lát nữa cô còn phải nghe nhạc dưỡng thai, thật sự không có tâm trạng ở chỗ này đôi co với anh.
Lục Tấn Uyên chưa từng tới nơi này, vẫn nghe được âm thanh đuổi người của cô thì chậm rãi bỏ chén đũa xuống: "Khách còn chưa ăn no mà chủ nhà lại buông đũa xuống, e là không quá phù hợp.”
Lúc đầu có ai mời anh tới đâu. Trong lòng Ôn Ninh khó chịu mà nghĩ.
"Vậy anh coi như là nhà tôi dạy thế đi. Tôi mệt rồi, đi nghỉ đây." Nói xong, Ôn Ninh cũng không để ý tới anh nữa mà trực tiếp chạy về phòng ngủ.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra cô vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài. Lục Tấn Uyên ở đây làm cô có chút lo lắng.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cô lại có chút buồn nôn. Cơ bản mỗi ngày cô đều sẽ có một lần như vậy. Cô không lo nhiều được nữa, trực tiếp chạy từ trong phòng vọt thẳng vào phòng vệ sinh.
Lục Tấn Uyên đã sớm ngừng đũa, thấy Ôn Ninh vội vàng như vậy thì liền đi qua, gõ vào cánh cửa: "Ôn Ninh, cô sao thế?"
Anh nhanh chóng nhớ tới cô bị viêm dạ dày, đã lâu như vậy rồi sao còn chưa khỏi?
như vậy đứa nhỏ này là của ai?