Người mẹ quá cố của Phó Ngạn Đình tên là Cố Thụy, là con gái út của Cố gia.
Đường đường là một tiểu thư danh gia vọng tộc, có thể chọn bất kỳ thiếu gia tài giỏi nào đó làm chồng. Thế nhưng, cuộc đời không thể biết trước được điều gì, ngay cả tình yêu cũng thế.
Cố Thụy đứng trên đỉnh mây lại có thể yêu một ngọn cỏ ven đường là Phó Thành, con trai trưởng của một gia tộc đang trên đà tàn lụi.
Mặc cho Cố lão gia ra sức phản đối, thế nhưng tính cách Cố Thụy vốn bướng bỉnh, khiến Cố lão gia tức giận đến mức từ mặt bà.
Tất nhiên, tin tưởng mù quáng đến thế, rốt cuộc cũng khiến bà trả giá.
Từ khi sinh Phó Ngạn Đình, công ty của Phó Thành ngày càng đi lên. Chính vì thế, ông ta ngày càng chán ngán khi phải nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Cố Thụy, dần dần chẳng còn về nhà cùng bà và con trai nữa.
Đến khi Cố Thụy phát hiện ra, hoá ra Phó Thành đã vụng trộm bên ả tình nhân của ông ta tận năm năm, thậm chí còn có với nhau một đứa con trai.
Nhưng đồng thời bà cũng biết, mình đã mắc bệnh nan y, cái chết ngày càng đến gần hơn.
Thế mà Cố Thụy lại không đau đớn gì, đối với bà mà nói, tình yêu đã trở nên nguội lạnh.
Hơn cả sự hối hận về tình yêu mà Cố Thụy đã từng sống chết giành lấy, bà lại sợ để đứa con trai nhỏ ở lại một mình hơn. Nhưng bà cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết dùng hết tình yêu thương khi mình còn có thể dành cho Phó Ngạn Đình.
Vào một ngày tuyết rơi đầy trời, Cố Thụy cũng đã buông tay, rời bỏ thế gian này.
Phó Ngạn Đình vẫn còn nhớ, lời nói cuối cùng mà mẹ mình đã nói.
“Tiểu Đình à, mẹ không hối hận bất kì điều gì, cũng không hận thù gì với Phó Thành. Bởi niềm vui duy nhất của mẹ trên cõi đời này chính là có được con!”
Sau khi bà mất, Phó Thành đã nóng vội đến mức ngay lập tức đón người phụ nữ tình nhân kia về nhà cùng con trai riêng. Phó Ngạn Đình cũng chẳng quan tâm mấy, vốn dĩ trái tim anh cũng đã mệt mỏi với cái gia đình này từ lâu lắm rồi.
Trở về thực tại, Phó Ngạn Đình cảm thấy đầu đau nhức cùng cực, mơ màng mở mắt.
Phải rồi, hình như anh đã uống khá nhiều rượu.
Nhắc đến rượu, anh lại nhớ đến những câu mắng chửi không mấy dễ nghe từ mẹ của Phó Đình Thiên. Phó Ngạn Đình luôn là một người bình tĩnh, thế nhưng giới hạn cuối cùng của anh chính là mẹ mình - Cố Thụy.
Bà ta mắng nhiếc anh, bảo Phó Ngạn Đình rằng anh là một người mặt dày. Vì Phó Ngạn Đình đã cưới Kiều Vi Vi nên Phó Đình Thiên bây giờ rất suy sụp, đồ của em trai mà lại động vào.
Từ “đồ” kia nghe thật chói tai làm sao!
Người con gái anh luôn hằng mong được bảo vệ lẫn nâng niu, qua miệng Phó phu nhân lại trở thành đồ vật mà ai muốn giành lấy cũng được.
“Ngạn Đình, Ngạn Đình?”
Giọng nói trong trẻo như suối nguồn bao quanh trái tim Phó Ngạn Đình. Anh ngước mắt về nơi phát ra tiếng, không ngờ trán lại được một bàn tay mát lạnh chạm vào, dịu dàng kì lạ.
Kiều Vi Vi nhìn Phó Ngạn Đình đang nửa tỉnh nửa mê, vội vàng sờ lên khuôn mặt nóng bừng của anh, hỏi.
“Ngạn Đình, anh ổn không? Em pha canh giải rượu cho anh nhé?”
Kết quả không thấy anh đáp lời, cô hơi sốt ruột, toan muốn rời đi.
Nhanh như cắt, tựa như bừng tỉnh, Phó Ngạn Đình nắm lấy cổ tay Kiều Vi Vi. Cô giật mình, không biết anh định làm gì.
Thế nhưng, anh chỉ thều thào vài tiếng.
“Đừng đi… Ở đây… với anh…”
Tiếng Phó Ngạn Đình bật lên khe khẽ. Trong màn đêm tĩnh mịch, cô hiển nhiên nghe rất rõ từng chữ một.
Kiều Vi Vi cảm giác mềm lòng hẳn, cô ngồi bên mép giường, để mặc anh nắm tay mình. Phó Ngạn Đình vùi mặt vào tay cô, hơi thở nóng ấm phả vào mu bàn tay Kiều Vi Vi khiến cô hơi nhột.
Phó Ngạn Đình ngủ mất rồi!
Thức ăn trên bàn đã nguội hết cả, Tiểu Bình cũng đã ngủ. Kiều Vi Vi nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ đêm.
Cô bắt đầu hơi buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài. Cuối cùng cũng không chịu được, gục đầu bên giường của Phó Ngạn Đình.
Đến khi thiếp đi, Kiều Vi Vi cũng không hề có ý định rời bỏ cái nắm tay của anh.
Trời vừa hửng sáng, Phó Ngạn Đình đã tỉnh giấc.
Anh định xoa thái dương, lại phát hiện tay mình bị ai đó nắm chặt. Phó Ngạn Đình nhìn sang, tầm mắt dừng lại tại vẻ mặt say ngủ của Kiều Vi Vi.
Bàn tay cô đan vào tay anh chặt cứng, Phó Ngạn Đình sững người.
Đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào một bên mặt cô, suy nghĩ một hồi lâu, Phó Ngạn Đình vươn tay còn lại vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Kiều Vi Vi, mân mê một lúc.
Anh cúi mặt xuống, hôn lên mắt Kiều Vi Vi, cái hôn nhẹ tựa lông hồng, dường như sợ cô tỉnh giấc.
“Vi Vi, liệu em đã yêu anh thêm chút nào chưa?”
Không có tiếng đáp lời, đồng hồ trên tường vẫn tíc tắc từng giây.
Phó Ngạn Đình cười dịu dàng, quyết định tham lam hôn lên trán cô một cái.
…
Nắng sớm len qua cửa sổ, đọng lại một vệt sáng trên gò má Kiều Vi Vi.
Cô nheo mắt, ậm ờ vài tiếng khó chịu. Kiều Vi Vi mơ màng xoay người, không hiểu sao lại ôm được một chiếc gối ôm ấm áp, hơn nữa lòng bàn tay cũng có hơi ấm kì lạ.
Lúc này, Kiều Vi Vi cảm thấy có gì đó là lạ, cô nằm lên giường lúc nào thế?
Cô mở to mắt, gương mặt như tượng tạc kia của Phó Ngạn Đình liền bất thình lình xuất hiện trước mắt cô.
Kiều Vi Vi ngồi dậy, phát hiện bản thân vậy mà nằm hơn nửa giường, Phó Ngạn Đình dáng người cao lớn như thế lại nép ở một bên để cô nằm thoải mái.
Bàn tay hai người vẫn nắm chặt nhau, dù là ngay bên cạnh cũng không buông ra.
Cô chống cằm nhìn anh, hóa ra là Phó Ngạn Đình bế cô lên giường.
Kiều Vi Vi không hiểu sao muốn chạm vào lọn tóc xõa trước trán anh, vô tình Phó Ngạn Đình đã thức giấc.
Ngay lập tức, cô rụt tay lại như sợ bị phát hiện, như bao ngày mỉm cười hỏi.
“Anh muốn ăn gì không?”
Anh xoa mái tóc rối, một lúc sau lại nhận ra bàn tay trống không, cảm giác nuối tiếc lẫn vào trong đôi mắt, khó thấy được. Phó Ngạn Đình cong môi, nhẹ nhàng nói.
“Bữa sáng để anh.”
Khi mà anh rời giường, cứ mãi vẩn vơ suy nghĩ về ngày hôm qua liệu có là một giấc mộng, thì Kiều Vi Vi tựa vào thành giường, hai má lúc này hồng lên như đóa anh đào.
“Vừa rồi mình định làm gì vậy chứ?”
Cô che mặt, vùi mình trong chăn.