Kiều Vi Vi vừa lái xe vừa suy nghĩ, tâm trạng thực sự rối bời.
Cô thà không biết tình cảm của Phó Ngạn Đình, biết rồi thì không biết phải xử lí vấn đề này thế nào. Kiều Vi Vi từ tận đáy lòng không hề muốn anh thích mình, bởi cô biết mình không hề xứng đáng với Phó Ngạn Đình.
Nhưng chính Kiều Vi Vi đã lôi anh vào mớ rắc rối này, bây giờ cô không nên làm tổn thương anh. Kiều Vi Vi tự nhủ, cứ tới đâu thì hay tới đó vậy, dù sao cô cũng sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này sau khi tóm được Phó Đình Thiên vào tù cùng với đám dây mơ rễ má của hắn.
Ngón tay cô gõ lên vô lăng, đô mắt nhìn vô định. Tiểu Bình vốn đã chú ý dáng vẻ bần thần của Kiều Vi Vi từ sáng, thằng bé xoa xoa ngón tay cái, rốt cục cũng không biết hỏi gì, đành im lặng.
Dạo này Tiểu Bình không mơ thấy bất cứ điều gì xảy ra với Kiều Vi Vi nữa, thằng bé cũng yên tâm hẳn.
Sau hơn mười lăm phút, xe dừng trước trường tiểu học Số 3.
Tiểu Bình thuần thục mở cửa bước xuống, Kiều Vi Vi cũng đi theo sau, chỉnh lại cổ áo sơ mi của thằng bé, mỉm cười.
"Tiểu Bình đi học vui vẻ nhé!"
Tiểu Bình gật đầu. Thú thật, thằng bé thích được cô đưa đi học hơn là bác quản gia, vì Kiều Vi Vi luôn chào tạm biệt Tiểu Bình.
Điều đó khiến thằng bé rất vui, dù trên mặt Tiểu Bình cũng không biểu cảm gì nhiều.
Trái ngược lại, cô lại lo lắng vì thằng bé không được vui vẻ như trước đây, trông cứ như Tiểu Bình đã trở thành ông cụ non vậy.
Hóa ra đây là tâm trạng mà các bà mẹ hay gặp phải vì con mình không được năng động như bao đứa trẻ khác sao!
"Y Bình!"
Tiếng vọng từ phía bên kia đường vọng đến, Kiều Vi Vi quay sang, hóa ra là một bé gái.
Cô bé nhìn đèn cho người đi đường đã hiển thị màu xanh, liền vội vàng chạy qua nơi hai người đang đứng. Kiều Vi Vi ngạc nhiên nhìn cô bé cao hơn Tiểu Bình nửa cái đầu đang rất tự nhiên khoác tay thằng bé, lễ phép chào cô.
"Con chào cô ạ!"
Kiều Vi Vi đánh mắt sang Tiểu Bình, chờ đợi lời giới thiệu của thằng bé về người bạn này. Trái lại, Tiểu Bình bối rối dời tầm nhìn sang nơi khác, ấp úng nói.
"Đây là Chu Tịnh, bạn cùng lớp của..."
"Chu Tịnh!!"
Kiều Vi Vi vốn đang nghe Tiểu Bình nói, lại bị giọng hét thất thanh của ai đó cắt ngang. Người đó chạy ù sang đường, quỳ xuống vịn vai cô bé tên Chu Tịnh kia, thở hổn hển trách mắng.
"Cậu dặn cháu không được chạy nhanh như thế rồi! Đường lớn rất nguy hiểm, nếu cháu không cẩn thận thì chuyện gì sẽ xảy ra hả?"
Giọng nói rất quen, Kiều Vi Vi không kiềm được nhìn sang, lên tiếng.
"Anh là?"
Người kia nghe cô nói, cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Chu Nhược Văn?
"Kiều tiểu thư?"
Anh ta cũng kinh ngạc không kém gì Kiều Vi Vi, nhìn Tiểu Bình rồi lại nhìn cô.
Cũng đã phải hơn hai tháng cô không gặp Chu Nhược Văn kể từ lần cuối là đám cưới của Cảnh Văn. Gương mặt anh ta vẫn mang vẻ hiền lành như thế, chỉ có cằm mọc râu lún phún.
Trong lúc cả hai người đều ngạc nhiên vì sự xuất hiện của đối phương, Chu Tịnh đã lén lút kéo Tiểu Bình về lớp với mình, còn vui vẻ thơm lên má thằng bé một cái. Tiểu Bình cũng không tránh, đưa tay vuốt lọn tóc rơi ra trước trán của cô bé ra sau vành tai, trông ra dáng ghê gớm.
Mà Kiều Vi Vi chứng kiến được cảnh này, chỉ cảm thấy buồn cười vì tình cảm trẻ con ngây ngô. Tiểu Bình nhà cô rất đáng yêu, khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một anh chàng vừa có nhan sắc lẫn trí tuệ. Còn cô bé Chu Tịnh kia mắt to da trắng, tương lai cũng sẽ trở thành đại mỹ nữ bao người ghen tị.
"Cô bé đó là cháu của anh à?"
Kiều Vi Vi nhìn theo bóng dáng hai đứa nhỏ, hỏi Chu Nhược Văn. Anh ta gãi tai, mỉm cười đáp.
"Vâng, là con của chị tôi."
Chị gái của Chu Nhược Văn, nếu cô không nhầm thì bản thân đã từng nghe về đám cưới như mơ của cô ấy, nhưng sau đó lại li dị vì chồng ngoại tình.
Thế nên, có lẽ không có gì lạ khi cháu của Chu Nhược Văn lại mang họ Chu.
Kiều Vi Vi không muốn tò mò quá nhiều về chuyện gia đình người khác, thế nên liền tạm biệt anh ta rồi đến công ty.
Ngồi trước bàn đầy tài liệu, như mọi khi chỉ cần hơn hai tiếng đồng hồ là Kiều Vi Vi đã hoàn thành xong. Thế nhưng hôm nay, cô phải mất tới tận chiều mới có thể hoàn thành xong xuôi mọi chuyện rồi giao lại cho thư kí Mai.
Đón Tiểu Bình trở về, thế là hết một ngày.
Cô nhìn quanh khắp căn nhà, thấy Phó Ngạn Đình vẫn chưa về, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Thôi thì Kiều Vi Vi cứ giả vờ như không biết gì, đối xử với anh như bình thường thôi.
Cô mở tủ lạnh, muốn tìm thứ gì đó có thể nấu được để làm bữa tối cho anh và Tiểu Bình. Nhìn đống đồ ăn đầy ắp ở tủ lạnh, Kiều Vi Vi thật sự biết ơn Phó Ngạn Đình đã chuẩn bị chu đáo.
Cô sắn tay áo, vươn tay lấy dao để cắt thịt.
Tiểu Bình ngồi ở sofa, nhìn Kiều Vi Vi loay hoay trong bếp, liền tiến đến đề nghị.
"Cô Vi Vi, cháu giúp cô!"
"Cảm ơn cháu nhé!"
Có một đứa trẻ ngoan ngoãn như Tiểu Bình, cả đời này của cô mãn nguyện rồi.
Tiểu Bình đứng trên ghế, từ tốn rửa rau. Kiều Vi Vi bên cạnh, chậm chạp cắt từng miếng thịt, nhưng cứ vài phút là cô lại bị cắt trúng tay, thằng bé phải đi lấy hộp thuốc sơ cứu băng bó lại cho Kiều Vi Vi.
Cô thấy ở phương diện nấu ăn, mình lại không thuận lợi lắm.
Kiều Vi Vi sinh ra từ nhỏ đến lớn không có ba mẹ, ông nội lại bảo bọc cô đủ điều, không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì. Từ cơm áo đều có người hầu trong nhà lo, Kiều Vi Vi lớn lên mà còn chẳng biết kỹ năng sống cơ bản, nhất là nấu ăn.
Nhìn con cá còn sống nhăn quẫy đuôi tung tăng trong bể, cô chống cằm, dùng điện thoại tìm kiếm cách chiên cá.
Cá chiên sốt chua ngọt nhìn khá bắt mắt, thế nên Kiều Vi Vi quyết định làm thử. Tiểu Bình cũng chưa được mẹ dạy về nấu ăn bao giờ, tò mò nhìn Kiều Vi Vi.