"Vi Vi?"
Nghe có người gọi mình, Kiều Vi Vi liền quay đầu, sững người, hoàn toàn không ngờ người đối diện lại xuất hiện trước mặt mình.
"Phó... Phó Ngạn Đình?"
Hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, tại sao anh lại xuất hiện ở đây chứ? Càng bất ngờ hơn nữa, sau lưng anh lại là Tiểu Bình đang lấp ló nhìn cô.
"Tiểu Bình? Cháu làm gì ở đây?"
Kiều Vi Vi quả thật đã nghĩ rằng cô đã có thể đoán trước những chuyện sẽ xảy ra, nhưng không ngờ nó lại gây ra quá nhiều sự thay đổi mà cô không thể kiểm soát được.
Phó Ngạn Đình lúc này lại im lặng nhìn cô, không biết nên nói gì cho phải. Tiểu Bình níu gấu áo anh, vội vàng nhận lỗi với cô.
"Cháu xin lỗi, do cháu tò mò nên..."
Kiều Vi Vi tất nhiên không trách mắng gì thằng bé, chỉ tiến đến ôm Tiểu Bình vào lòng, thắc mắc hỏi Phó Ngạn Đình.
"Anh có việc gì ở đây sao?"
Cảnh Văn chứng kiến một màn này, hoàn toàn không hiểu mô tê gì hết. Nghe thấy cô hỏi về Phó Ngạn Đình, cô ấy mới đáp lời.
"Đây là Phó tổng, đàn anh của Lý Bình! Cậu và anh ta biết nhau à?"
Hóa ra anh là bạn ở phía chú rể, thảo nào lại xuất hiện ở đây.
Phó Ngạn Đình hình như nghĩ rằng Kiều Vi Vi không muốn ai biết về mối quan hệ hai người, định giải vây cho cô. Bất ngờ thay, Kiều Vi Vi lại không phủ nhận, thậm chí còn thản nhiên quay sang bạn mình, trả lời.
"Sao lại không? Anh ấy là người mà tớ định giới thiệu với cậu đấy!"
Không chỉ Cảnh Văn, cả Phó Ngạn Đình cũng thật sự bất ngờ, nhưng vẻ ngạc nhiên đó cũng chỉ là thoáng qua, lẫn vào đâu đó trong đôi mắt anh rồi biến mất.
Tiểu Bình trong lòng Kiều Vi Vi hơi bất an nhìn Phó Ngạn Đình.
Người mà khi nãy nhóc đã tông trúng chính là anh.
Tiểu Bình cũng rất ngạc nhiên khi thấy Phó Ngạn Đình, chỉ là nhóc không kịp sắp xếp lời nói của mình như thế nào, tuôn ra một tràng dài.
"Xe của cô Vi Vi, khi nãy có ai đó động đến! Chú hãy cứu cô Vi Vi với!"
Phó Ngạn Đình nhìn theo hướng mà Tiểu Bình đã chỉ, đúng là chiếc xe màu đỏ ấy chính là của Kiều Vi Vi.
Anh cũng không hề xác nhận xem nhóc ở đây làm gì hay lời nhóc nói có đúng không, lập tức bế Tiểu Bình đi vào một góc khuất.
"Khi nãy cháu đã thấy ai?"
Phó Ngạn Đình lạnh lùng hỏi, tuy vẻ mặt có chút đáng sợ nhưng Tiểu Bình vẫn không mảy may quan tâm, trực tiếp kể hết những gì mình đã thấy.
Nghe thằng bé kể lể đầu đuôi câu chuyện, Phó Ngạn Đình tựa vào tường, suy nghĩ.
Đúng là có rất nhiều kẻ ghét Kiều gia, và cũng không ít người biết Kiều Vi Vi là cháu gái độc nhất của Kiều lão gia. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên có một kẻ không sợ chết đến thế, lại dám động vào cô trắng trợn giữa ban ngày.
Nếu xe của Kiều Vi Vi đã bị động vào thì tức là nó đã không an toàn nữa, Phó Ngạn Đình phải mau chóng tìm ra cô ngay.
Thật may rằng anh đã tìm thấy Kiều Vi Vi.
Càng không thể ngờ, cô lại trước mặt bạn thân mình mà khẳng định mối quan hệ của hai người.
Kì thực, nếu nói rằng Phó Ngạn Đình không có cảm xúc gì thì chắc chắn là nói dối.
Chỉ là anh không biết nên biểu lộ cảm xúc như thế nào, thành ra chỉ có thể nhìn Kiều Vi Vi, đáy mắt trở nên dịu dàng.
Sau khi lễ cưới kết thúc, cô đi theo Phó Ngạn Đình, còn muốn hỏi tại sao anh lại gặp được Tiểu Bình. Thế nhưng, Phó Ngạn Đình lại chẳng nói chẳng rành, nắm tay cô đi đến bãi đỗ xe.
Anh để cô và Tiểu Bình ngồi ở ghế phụ lái xe mình, còn bản thân lại cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó từ tốn ngồi vào lái xe.
"Ngạn Đình, có chuyện gì sao?"
Kiều Vi Vi ôm chặt Tiểu Bình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tất nhiên, Phó Ngạn Đình cũng chẳng giấu diếm gì, anh muốn cô biết để an toàn hơn.
"Tiểu Bình khi nãy đã thấy xe em bị người khác động vào! Bây giờ ở đó không an toàn, tôi sẽ đưa em về!"
Kiều Vi Vi nghe thế, trong đầu lại cảm thấy rối bời.
Lại thêm một tình tiết phát sinh.
Cô thừa biết nhiều người không thích cô, nhưng tại sao giây phút này bọn chúng lại hành động? Kiều Vi Vi có thể loại Phó Đình Thiên đã lâu không xuất hiện kia, bởi bây giờ hắn vẫn chưa có lá gan để làm chuyện này.
Nếu bây giờ Phó Đình Thiên muốn giết Kiều Vi Vi một cách ngu ngốc như vậy, hắn sẽ không kiên nhẫn để chờ thời cơ chín muồi như kiếp trước.
Bởi vì suy ra cho cùng, cô vẫn là người biết được bản tính thật sự của Phó Đình Thiên.
Nhưng nếu không phải hắn thì ai mới là người muốn hại cô cơ chứ?
Chính điều này đã làm Kiều Vi Vi nhận ra, cô quá mải trả thù Phó Đình Thiên mà quên mất, kẻ thù của cô vẫn còn rất nhiều. Nếu sự việc như lần này cứ tiếp diễn mà không có Phó Ngạn Đình hay Tiểu Bình giúp đỡ như hôm nay, một lúc nào đó Kiều Vi Vi sẽ đi theo vết xe đổ kiếp trước.
Cô căng thẳng cắn móng tay, Tiểu Bình thấy thế vội ngăn lại, thằng bé sợ cô sẽ bị chảy máu. Kiều Vi Vi nhìn Tiểu Bình rồi lại nhìn sang Phó Ngạn Đình, chợt cảm thấy hai người này chính là cứu tinh của mình.
Cô không quan tâm lí do Tiểu Bình đi theo cô, nhưng chỉ cần việc thằng bé giúp cô khỏi mầm họa hôm nay đã khiến Kiều Vi Vi yên tâm không thôi.
Cô vốn không tin vào nhân duyên, nhưng có thể quay về quá khứ và gặp được Phó Ngạn Đình lẫn Tiểu Bình thì Kiều Vi Vi đã rất cảm tạ ông trời rồi.