Phó Ngạn Đình làm gì ở đây?
Nghĩ đến người này có thể là cùng một giuộc với tên Phó Đình Thiên kia, Kiều Vi Vi muốn vùng ra, nhưng lại không có sức, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Phó Ngạn Đình bế cô ra khỏi nhà kho, không biết vì lí do gì, tay anh hơi run, bấm mãi mới được số cấp cứu.
"Chết tiệt, không có sóng! Vi Vi, em mau tỉnh dậy đi!"
Cô nghe được chữ mất chữ còn, tai trở nên ù ù, phần thân dưới cũng dần mất cảm giác.
Kiều Vi Vi cố gắng mở mắt. Dưới ánh nắng, khuôn mặt Phó Ngạn Đình nhễ nhại mồ hôi, biểu cảm đau khổ vô cùng này lại mới lạ làm sao.
"Phó... Ngạn Đình..."
"Anh đây!"
Giọng anh gấp gáp lạ thường, bàn tay to của anh bao trọn lấy khuôn mặt Kiều Vi Vi nóng hổi, ngay cả lồng ngực an toàn của Phó Ngạn Đình bây giờ đối với cô cũng như niềm an ủi duy nhất trước bờ vực cái chết.
Anh ôm cô thật chặt, sau đó không suy nghĩ nhiều liền bế cô chạy băng qua cánh rừng.
Thì ra Phó Ngạn Đình đến cứu cô.
Tầm nhìn mờ mờ, bỗng Kiều Vi Vi cảm nhận được vài giọt nước nóng ấm rơi trên gò má mình.
Mắt Ngạn Đình đã đỏ lên, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng đời này cô thấy anh khóc. Phó Ngạn Đình lúc nào cũng trang phục chỉnh tề, còn bây giờ áo vest đã thấm đẫm máu của cô, trông thê thảm ghê gớm.
Trong ấn tượng của Kiều Vi Vi, anh luôn là người lạnh nhạt với người khác, trái với em trai là Phó Đình Thiên luôn tươi cười với cô.
Vậy mà không ngờ, tận giây phút sắp chết đi, Phó Ngạn Đình mới là người cứu cô, còn Phó Đình Thiên mới là người đẩy cô vào vực sâu của cái chết.
Cuộc đời cũng lắm mâu thuẫn thật!
Kiều Vi Vi thấy mắt mình dần nặng trĩu, lại nghe bên tai có tiếng gọi mình.
"Vi Vi, đừng ngủ! Xin em, Vi Vi! Chúng ta sắp ra khỏi đây rồi!"
Phó Ngạn Đình gào lên, nghe thống khổ biết bao.
Cô cảm nhận vòng tay anh ôm mình chặt hơn, chỉ tiếc, Kiều Vi Vi không còn sức để ôm lấy anh, chỉ có thể dốc chút sức lực cuối cùng, nói.
"Phó Đình Ngạn, kiếp sau..."
Kiếp này cô đã bỏ qua một người hết lòng vì mình như thế.
Nếu có kiếp sau, Kiều Vi Vi muốn ở bên Phó Ngạn Đình. Không những thế, cô còn muốn trả thù Phó Đình Thiên, khiến hắn cả đời chỉ có thể sống như một con chuột cống mà thôi!
Cô nhắm mắt, cảm nhận sinh mệnh mình đang chết đi.
...
Không biết đã qua bao lâu, cô nghe được một giọng nói.
"Con muốn gặp lại người đó một lần nữa đúng không?"
Kiều Vi Vi cảm giác linh hồn mình đang trôi lơ lửng, giọng nói kia văng vẳng trong không gian. Cô muốn đáp rằng có, thế nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng.
"Lần này, hãy sống một cuộc đời mà con mong ước nhé!"
Kiều Vi Vi giật mình thức giấc.
Cô mở to mắt nhìn lên trần nhà màu trắng đục, mồ hôi trên trán túa ra như tắm. Nhìn căn phòng mà mình đang nằm, cô không khó nhận ra đây là phòng ngủ cũ của mình ở Kiều gia.
Kiều Vi Vi sờ bụng mình, không có vết thương gì cả. Cô ngồi dậy, đáy mắt lạnh lẽo cùng cực.
Chính cô cũng không ngờ, bản thân mình sẽ được cho cơ hội sống lại. Kiều Vi Vi vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường, kiểm tra thời gian.
Năm 2019, tức là 4 năm trước.
Cô ngửa đầu, bật cười thành tiếng.
Đúng là ông trời có mắt cho Kiều Vi Vi cô đây sống lại. Nếu không, có lẽ cô chỉ có thể ôm mối hận này ở dưới nấm mồ kia, bất lực mà không thể làm gì.
Đột nhiên, cô nhớ đến Phó Ngạn Đình.
Không biết sau khi cô chết đi trong vòng tay, anh đã cảm thấy như thế nào?
Kiều Vi Vi bình tĩnh bước xuống giường, vào phòng tắm.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, chỉ im lặng mỉm cười, trong lòng sảng khoái kì lạ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Kiều Vi Vi đi xuống lầu.
Kiều lão gia đang ngồi đọc báo, nhìn thấy cô đôi mắt liền sáng lên, nở nụ cười hiền từ.
"Vi Vi, dậy rồi à! Mau ăn sáng đi con!"
Cả ba và mẹ cô đều đã mất khi Kiều Vi Vi còn rất nhỏ, một tay ông nội đã nuôi cô khôn lớn.
Cô chạy xuống, dựa đầu lên đùi ông, tựa như cả hai đã xa nhau một đời, xúc động đáp.
"Nội ơi, con xin lỗi!"
Kiều lão gia không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy đứa cháu gái luôn coi trời bằng vung của mình đột nhiên trưởng thành lạ thường. Ông vuốt tóc cô, ân cần hỏi.
"Vi Vi, có chuyện gì sao con?"
Kiều Vi Vi thấy hốc mắt mình hơi cay, trấn tĩnh lại bản thân, nhoẻn miệng nói.
"Không có gì đâu ạ! Cháu vừa mơ thấy mình bị bắt nạt, may mà có nội ở đây!"
"Ai có thể bắt nạt cháu gái của nội chứ! Con đừng lo, ăn sáng với nội đi!"
Nghe ông nội nói thế, cô gật đầu hạnh phúc.
"Sắp tới sinh nhật con rồi Vi Vi, con có muốn nội tặng con cái gì không?"
Bàn tay cầm đũa của cô hơi khựng lại.
Sinh nhật Kiều Vi Vi vào 4 năm trước, nếu như cô không nhầm, khi đấy cô đã nói mình muốn gả cho Phó Đình Thiên, mở đầu cho chuỗi bi kịch sau này.
Bây giờ, Kiều Vi Vi chỉ hận không thể giết chết hắn.
"Con sẽ suy nghĩ ạ!"
Bây giờ Kiều gia vẫn còn quyền lực hơn Phó gia rất nhiều, cô sẽ cho Phó Đình Thiên biết, thế nào là sống không được chết không xong.
Có ơn tất trả, có thù tất báo.
Kiều Vi Vi sau khi dùng bữa sáng với ông xong liền lái xe đến công ty.
Điện thoại trong túi xách rung lên, cô lấy ra, nhìn cái tên trên màn hình, cười nhạt một cái.
Anh Đình Thiên.
Kiều Vi Vi bắt máy, hờ hững đáp.
"A lô?"
"Vi Vi à, hôm nay em có đến công ty không?"
Nghe tên mình được gọi thân mật, cô buồn nôn muốn chết.
"Có chuyện gì không?"
"Có chuyện anh muốn nhờ em giúp! Hãy mau đến công ty nhé, anh chờ em ở phòng!"
Kiều Vi Vi không nói không rằng cúp máy, ngay lập tức giảm tốc độ xe.
Chuyện tên Phó Đình Thiên đó nhờ, cô cũng thừa biết.