Tất cả mọi người đều cố gắng tìm tung tích của Dạ Đình Sâm nhưng chẳng ngờ người từ bỏ sớm nhất chính là Nhạc Yên Nhi, thậm chí cô còn yêu cầu dựng một ngôi mộ để chôn quần áo và di vật của hắn.
Ai cũng kinh ngạc nhưng cô lại cực kỳ bình tĩnh.
Cô không muốn về Anh quốc mà vẫn ở lại thành phố A, cô sẽ ở cùng Vãn Vãn. Ngoài ra, Nhạc Yên Nhi còn hỏi ý kiến Evan, nếu nó muốn ở lại thì cô cũng sẽ xem xét, dù sao cô cũng muốn có người lớn lên cùng con mình.
Dạ Vị Ương và phu nhân Minh Tú muốn tới ở cùng nhưng cô ngăn họ lại, cô nói mình có thể sống tốt, không cần họ lo lắng.
Trên thực tế, đúng là cô tự chăm sóc bản thân rất tốt.
Ngày nào cần đi chụp thì đi chụp, không cần đi thì ở nhà nghiên cứu bữa ăn dinh dưỡng cho trẻ, thích rủ cô bé Đinh Đang tới chơi, cuộc sống vẫn bình thản như cũ, hệt như chưa từng có khoảng nhạc dạo lúc Dạ Đình Sâm tìm thấy mình, cô và Vãn Vãn vẫn sống như trước.
Cả thành phố đều biết Nhạc Yên Nhi là vợ Dạ Đình Sâm, hơn nữa còn là góa phụ, cô đi đến đâu cũng gặp được những ánh mắt khác thường, thấy mãi cũng thành quen.
Vốn muốn đổi nơi ở sang thành phố khác vì Vãn Vãn nhưng Evan có thể bảo vệ con bé nên cô cũng thôi.
Dạ Đình Sâm biến mất ở đây, cô chờ ở đây.
Chờ được thì tốt, không được cũng chẳng sao, đó là chuyện của cô, chẳng liên quan gì tới người khác cả.
Nhạc Yên Nhi ngồi trên giường mãi mới hồi thần, hôm nay là thứ bảy, cô không phải đưa bọn trẻ đi học nên dậy muộn cũng không sao.
Cô bước vào phòng vệ sinh, nhìn thấy gương mặt tái nhợt và vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, xem ra bản thân đã quá hoảng sợ.
Nhạc Yên Nhi rửa mặt rồi đi làm bữa sáng, chẳng ngờ Evan đã nấu xong, nó cầm nồi trong tay, đeo tạp dề, trông rất ra dáng.
Evan nấu cháo và đi mua sữa đậu nành quẩy, bữa sáng đơn giản nhưng ấm áp.
Ôi, cảm giác mình lại có thêm một đứa con trai!
- Dì ăn trước đi, cháu gọi Vãn Vãn dậy.
Evan đã ở lại đây rất lâu, Francis mãi vẫn chưa về nên cô đã sửa thư phòng thành phòng ngủ cho Evan.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy Evan rất đáng thương, cô mắng thầm Francis.
Làm sao cô biết được chẳng phải Francis không về, mà là không về được!
Evan muốn ở bên Vãn Vãn trong thời gian con bé gặp khó khăn nên đã giăng bẫy cả ông chú mình luôn.
Nhạc Yên Nhi ăn xong rồi đưa hai đứa trẻ tới nhà Đinh Đang, còn cô thì về đi làm.
Chẳng mấy chốc đã tới studio, còn chưa vào cô đã nghe thấy tiếng nói.
- Cô Tả tới rồi, ngồi xuống trang điểm đi, nhiếp ảnh gia sẽ mau tới thôi.
- Ai là nhiếp ảnh gia mà kiêu căng thế, tôi đến sớm rồi mà sao người ta còn chưa tới?
Biên tập Ngô nghe vậy thì cẩn thận nói:
- Là chị Yên Nhi.
- À, là góa phụ đó à, sao mấy người cứ dùng cô ta mãi vậy? Có phải là tiền lương thấp xuống nên dùng lâu dài không?
Tả Tư Tư trào phúng. Cô ta nhớ lại những việc khi trước nên cứ thế nói ra, hoàn toàn không khống chế âm lượng.
Nhân duyên của Nhạc Yên Nhi luôn tốt, cô không hề kiêu ngạo nên giờ dù là góa phụ nhưng vẫn là một phu nhân giàu có, không ai dám đắc tội.
Nhạc Yên Nhi cũng từng nói mình muốn ổn định ở thành phố A để chăm con, muốn có một công việc giết thời gian, dù sao cô vừa mất chồng, cần thời gian nguôi ngoa, việc làm là liều thuốc tốt nhất.
Cô làm việc rất nghiêm túc, ai nấy đều thấy cô đang dùng công việc để tê liệt bản thân, cho nên khi nói chuyện, họ đều rất thận trọng, không muốn đụng vào vết thương lòng của cô.
Chẳng ngờ Tả Tư Tư lại ăn nói khó nghe như vậy.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Nhạc Yên Nhi bình tĩnh bước vào.
Dù gì cũng là nói xấu sau lưng, Tả Tư Tư thấy Nhạc Yên Nhi thì rất hoảng, nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn bình tĩnh đi tới vị trí, tựa hồ không hề so đo lời nói khi nãy của cô ta.
Lá gan của cô ta cũng lớn hơn, tiếp tục không coi ai ra gì:
- Bà Dạ, à không, cô Nhạc, xin hỏi lương của cô vẫn cao hơn cát xê của tôi à?
- Phải, có vấn đề gì không?
Nhạc Yên Nhi liếc nhìn, thản nhiên đáp.
Tả Tư Tư đỏ mặt.
Nhất là khi thấy khuôn mặt bình thản của Nhạc Yên Nhi, đôi mắt trong suốt như dòng suối kia nhìn gì cũng mang theo tình cảm nhưng lại là thứ tình cảm cực kỳ nhạt nhẽo.
Nhạc Yên Nhi làm cho người khác cảm giác như một chai nước khoáng.
Vô sắc vô vị.
Giọng nói bình thản nói ra lời như vậy khiến Tả Tư Tư khó chịu.
Cô ta ngứa mắt Nhạc Yên Nhi!
Tả Tư Tư cười giễu:
- Tôi thấy tổng biên trả cô giá cao như vậy có khi cũng bởi quan hệ của cô với nhà họ Dạ thôi, nếu cô rời khỏi nhà họ Dạ thì chẳng biết thành cái gì đâu!
Nhạc Yên Nhi vẫn bình tĩnh xem xét máy ảnh.
Biên tập Ngô không chịu được, nói:
- Cô Tả, cô chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi.
- Biết, bảo người góa phụ kia chụp tôi đẹp vào, nếu không sẽ phải chụp lại đấy.
Biên tập Ngô tới chỗ Nhạc Yên Nhi, áy náy nói:
- Thật ra cô không tới cũng được, cứ để người khác làm có lẽ tốt hơn, cô cũng biết Tả Tư Tư...
Thật ra, tối qua biên tập Ngô đã thông báo với Nhạc Yên Nhi rằng người mẫu hôm nay là Tả Tư Tư, mong cô có thể ở nhà nghỉ vài hôm nhưng với Nhạc Yên Nhi thì nghỉ ngơi là ác mộng, nếu không bận rộn, cảm giác đau đớn sẽ nuốt chửng cô mất.
Thật ra đến nghe mắng cũng được, cuộc sống sẽ không nhàm chán nữa.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu cười:
- Không sao, dù gì tôi ở nhà cũng rảnh, cứ đi làm thôi. Cô không cần khó xử, ai cũng có công việc của mình mà.
- Vậy... cô đừng để ý lời cô ta.
- Yên tâm, không sao đâu.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười.
Biên tập Ngô nhìn Nhạc Yên Nhi, thấy cô nở nụ cười ấm áp, lễ phép với tất cả mọi người như vậy lại khiến người ta cảm thấy cô vô cùng cô độc, nụ cười kia phải cố gắng thế nào mới có thể có được?
Đây hẳn là miễn cưỡng cười vui mà thôi!
Buổi chụp hình quả nhiên diễn ra như dự đoán, rất không thuận lợi, có lẽ vì Nhạc Yên Nhi lạnh nhạt nên Tả Tư Tư liên tục công kích bằng ngôn ngữ, liên tục gây khó dễ cho cô, liên tục yêu cầu chụp lại. Công việc vốn dĩ chỉ cần hai giờ là xong đã kéo dài tới một ngày.
Biên tập Ngô không chịu được nhưng Nhạc Yên Nhi đã cản lại.
Cuối cùng, tới bảy giờ tối, mọi thứ mới hoàn tất.
Mọi người đã về cả, chỉ còn biên tập Ngô đang chờ Nhạc Yên Nhi. Thấy Nhạc Yên Nhi đã thu dọn đồ xong, cuối cùng cũng nói ra những lời mình đã nhịn suốt một ngày:
- Yên Nhi, cô vốn chẳng cần nghe lời Tả Tư Tư, nếu cô cứng rắn hơn thì cô ta chẳng dám nói lời nào hết, sao cô lại làm khó mình như thế?
Phần trước