Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 24: Bố



Nhận được thông tin quá mức tốt đẹp này khiến cô hơi không dám hy vọng xa vời.

Nếu như kết quả giám định huyết thống chứng minh cô hoàn toàn không phải là con gái của Ôn Minh Viễn, vậy thì cô nên thất vọng đến mức nào?

Không ôm hy vọng thì sẽ không thất vọng.

Cô cố gắng ổn định lại cảm xúc của bản thân, giữ cho tâm trạng bình thường, cầm tài liệu: “Tôi sẽ phái người đưa qua cho người đó, không cần phiền đến anh nữa.”

Trong nơi làm việc của cô có mấy người cấp dưới trung thành tận tâm với cô, tuy rằng hiện giờ bọn họ đều đang bận làm việc theo ủy thác của khách hàng ở những thành phố khác, nhưng tạm thời gọi một hai người trở về cũng không thành vấn đề.

“Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy.” Bỗng nhiên Cố Thời Mộ nghĩ tới chuyện gì đó, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Cố Thu Vũ: “Bên ngoài đã có sẵn một người đưa tin. Tôi tin là anh ta cũng rất bằng lòng đi làm chuyện này.”

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Cố Thu Vũ đẩy Đường Cẩm Địch vào bên trong.

Dây thừng trên người Đường Cẩm Địch đã được cởi ra, chỉ là quần áo vẫn xộc xệch như cũ, mặt mũi bầm dập, trông vô cùng thê thảm.

Đường Dạ Khê bị bộ dạng tàn tạ nhếch nhác này của anh ta dọa sợ, cô đứng phắt dậy: “Anh hai họ?”

Lúc Cố Thu Vũ đưa Đường Cẩm Địch đi, tâm trạng của cô đang rối như tơ vò vì tiếng khóc của đứa con trai nhỏ, tất cả tinh thần đều chỉ chú ý tới con trai.

Cố Thu Vũ nói dẫn anh hai họ của cô đi ra ngoài uống trà cho bớt nóng giận, cô còn tưởng rằng Cố Thu Vũ thật sự đưa anh hai họ của mình ra ngoài uống trà.

Nào ngơ…

Đường Cẩm Địch tức giận hất văng bàn tay đang ấn trên vai mình của Cố Thu Vũ ra: “Đường Dạ Khê, cô trèo cao rồi, giỏi giang lắm rồi phải không? Vậy mà cô lại dám làm như vậy…”

“Xoạch…” Cố Thời Mộ cầm tài liệu đứng dậy đi đến trước mặt anh ta, ném tập tài liệu vào trong ngực anh ta: “Anh đừng có mà gọi bậy bạ, cứ xem cái này trước đi rồi hẵng nói…”

“Đây là cái gì?” Đường Cẩm Địch tức giận trừng mắt nhìn Cố Thời Mộ nói: “Cố Thời Mộ, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà tưởng rằng anh là nhà giàu số một ở Dạ Đô thì ghê gớm lắm. Anh vô duyên vô cớ đánh tôi bị thương, chúng ta chưa xong với nhau đâu. Tốt nhất là anh lập tức rút lại đơn tố cáo dì Trân của tôi, cứu dì ấy ra khỏi trại tạm giam đi. Nếu không nhà họ Đường chúng tôi sẽ liều chết với anh.”

Cố Thời Mộ nhếch môi: “Tôi đã nói rồi, anh đừng có mà gọi bậy bạ, cứ xem tập tài liệu này trước đi. Sau khi xem xong thì đưa nó cho chồng của cô anh. Nếu như Ôn Minh Viễn đồng ý, tôi sẽ giúp anh cứu Hình Bội Trân ra ngoài.”

“Dượng của tôi?” Vẻ mặt Đường Cẩm Địch đầy nghi ngờ: “Chuyện này có liên quan gì đến dượng tôi?”

Anh ra giơ tập tài liệu ra trước mắt, nhìn một lượt từ đầu đến cuối, càng xem sắc mặt càng trở nên nghiêm nghị.

“Không… Đây không phải là thật…” Anh ta lẩm bẩm phủ nhận: “Sao lại có thể như vậy? Chuyện này không thể nào.”

“Thừa nhận Đường Dạ Khê là con gái của Đường Thủy Tinh rất khó khăn à?” Cố Thời Mộ thản nhiên nói: “Rốt cuộc Đường Dạ Khê có phải là con gái ruột của Đường Thủy Tinh và Ôn Minh Viễn hay không, phải đợi Ôn Minh Viễn và Đường Dạ Khê đi làm xét nghiệm giám định huyết thống mới biết được. Không phải chỉ dựa vào vài câu lẩm bẩm của anh mà có thể phủ nhận.”

Sắc mặt Đường Cẩm Địch vốn còn đang đỏ gay vì tức giận dần dần trở nên trắng bệch như tờ giấy. Bàn tay cầm tài liệu của anh ta cũng đang run lên.

Không ai biết rõ ràng hơn anh ta mấy năm nay Đường Dạ Khê đã sống như thế nào ở nhà họ Đường, Ôn An An đã sống ra sao ở nhà họ Ôn.

Đường Dạ Khê sống ở nhà họ Đường không khác gì một con ở, làm hết tất cả mọi việc, còn phải chịu đựng tất cả sự xem thường khinh bỉ.

Ôn An An ở nhà họ Ôn lại giống như một cô công chúa nhỏ được yêu chiều hết mực, bố mẹ yêu thương, bốn anh trai chiều chuộng. Từ nhỏ đến lớn được nâng như nâng trứng, không bao giờ phải chịu thiệt thòi.

Cô ruột Đường Thủy Tinh của anh ta là con gái cả của nhà họ Đường tôn quý.

Đường Linh Lung lại là con riêng của nhà họ Đường, là đứa con hoang được sinh ra do người mẹ không biết xấu hổ của bà ta đã tính kế với ông nội anh ta.

Người cô Đường Thủy Tinh của anh ta và con gái riêng Đường Linh Lung luôn đối đầu với nhau.

Nếu như phỏng đoán của Cố Thời Mộ là thật, Ôn An An là con gái của Đường Linh Lung lại ở nhà họ Ôn nhận mọi sự chiều chuộng, còn con gái ruột của cô anh ta lại bị Đường Linh Lung dùng mọi cách để tra tấn, suýt chút nữa chết ở đầu đường. Sau đó lại được anh ta cứu về nhà họ Đường cũng trải qua cuộc sống không tốt đẹp gì, cô anh ta mà biết được chân tướng này còn không phải phẫn nộ điên cuồng hay sao?

Còn nữa… nếu như Đường Dạ Khê thật sự là con gái ruột của cô dượng anh ta, vậy thì cô chính là em gái họ của anh ta.

Vậy sự ngược đãi mà Đường Dạ Khê phải chịu đựng ở nhà họ Đường mấy năm nay tính là gì đây?

Anh ta và bố anh ta làm sao có thể giải thích với cô dượng của anh ta?

Nghĩ tới loại khả năng này, cả người anh ta trở nên rét lạnh, run rẩy.

“Tôi sẽ liên hệ với dượng của tôi…” Anh ta nắm chặt lấy tập tài liệu kia, xoay người lại, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ngu ngơ rời đi giống như một du hồn.

Anh ta đã bị đả kích quá lớn, ngay cả chuyện mẹ kế Hình Bội Trân của mình cũng bị ném lên chín tầng mây.

Sau khi Đường Cẩm Địch rời đi, Cố Thời Mộ nói với Đường Dạ Khê: “Đi thu dọn đồ đạc đi, cho dù em là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh hay là con gái của Đường Linh Lung, tôi và bố tôi đều sẽ không thay đổi thái độ với em và các con đâu. Em là một cô gái tốt, lương thiện và có trách nhiệm. Hai đứa con đều được em nuôi nấng dạy dỗ chu đáo hiểu chuyện, tôi rất thích bọn chúng. Sau này tôi sẽ chăm sóc em và các con, không để cho các em phải chịu khổ, chịu thiệt thòi thêm nữa.”

Đường Dạ Khê nghe ra được những lời này của anh là lời nói xuất phát từ đáy lòng.

Đây là một người đàn ông tốt.

Cô đen đủi lâu như vậy, cuối cùng lại được may mắn một lần.

Cô gật đầu nói cảm ơn anh rồi đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Cô đã nợ bọn nhỏ quá nhiều quá nhiều rồi.

Bọn nhỏ muốn ở cùng với bố, vậy thì cô sẽ đưa bọn chúng tới sống cùng với bố bọn chúng.

Về phần mình… chỉ cần bọn nhỏ vui vẻ hạnh phúc, cô sẽ không sợ hãi chút nào cả.

Đường Tiểu Sơ nhắm mắt theo đuôi Đường Dạ Khê đi vào trong phòng ngủ giúp cô thu dọn hành lý.

Đường Tiểu Thứ lại ghé trên người Cố Thời Mộ, tò mò hỏi anh: “Ông Ôn thật sự là ông ngoại của con sao?”

Cố Thời Mộ bị cậu bé chọc cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé: “Tiểu Thứ giỏi thật đấy, còn biết sắp xếp vai vế.”

“Vâng vâng.” Đường Tiểu Thứ gật đầu lia lịa: “Tiểu Thứ thông minh lắm, thông minh lắm luôn. Tiểu Thứ đã gặp qua thì sẽ không quên, cực kỳ giỏi đó. Anh trai và mẹ cũng siêu giỏi nữa.”

Nhóc con lúc nào cũng không quên được anh trai cưng và mẹ của mình.

“Trùng hợp quá.” Cố Thời Mộ ôm cậu bé vào lòng, nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, cười nói: “Bố cũng là người đã gặp qua thì sẽ không quên đó.”

Vì vậy, nhóc con này không hổ là con trai của anh, giống anh y như đúc.

Đường Tiểu Thứ túm lấy phần áo trên ngực anh, bồn chồn nhìn anh hỏi: “Bố ơi, bố sẽ mãi đối xử tốt với chúng con như vậy sao?”

Một tiếng gọi bố bất ngờ không kịp phòng bị khiến cho cả người Cố Thời Mộ ngẩn ngơ.

Bố…

Anh không đoán được Đường Tiểu Thứ sẽ dễ dàng gọi ra miệng chữ này như vậy.

Một tiếng bố vô cùng đơn giản lại mang theo một độ ấm nóng bỏng đi vào trong cơ thể, sưởi ấm lồng ngực của anh.

Cảm giác tự hào và trách nhiệm của một người làm bố đột nhiên trỗi dậy trong anh.

Anh ôm lấy cơ thể bé bỏng của Đường Tiểu Thứ vào lòng, trịnh trọng gật đầu, hứa hẹn nói: “Đúng vậy, bố hứa với con, bố sẽ mãi luôn đối xử tốt với các con như vậy.”

Trên thực tế, thời gian có thể chứng minh Cố Thời Mộ không mãi mãi đối xử tốt với bọn nhỏ như thế này, mà là càng ngày càng đối xử tốt hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv