Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 237: Xứng đáng bị đánh!



“Tiểu Sơ, nói cho mẹ biết đau chỗ nào? Có bị thương không?” Đường Dạ Khê đau lòng tột độ.

Từ nhỏ đến lớn cô không nỡ động đến một ngón tay hai đứa bé, cô chưa từng thử qua cảm giác này, đau lòng khiến người ta run rẩy.

“Mẹ Thừa Khuyết, cô đừng sốt ruột.” Cô Hoàng an ủi Đường Dạ Khê: “Chúng tôi đã bảo phòng y tế kiểm tra giúp cho bọn nhỏ rồi, hai đứa không bị thương gì cả.”

“Không bị thương gì?” Ánh mắt Hứa Liên Kiều liếc nhìn cô Hoàng, giọng nói vô cùng bất mãn: “Ý của cô đây là cục u trên trán Tiểu Thứ nhà chúng tôi không tính là bị thương?”

“Tôi không có ý này.” Sắc mặt cô Hoàng có chút khó coi: “Nếu như cô cảm thấy cục u trên trán bạn nhỏ được xem là vết thương vậy thì vết thương của ba bạn nhỏ còn lại càng thêm nghiêm trọng.”

Hai anh em sinh đôi Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác mới chuyển vào lớp này, dáng vẻ xinh xắn, lại rất thông minh, không nói tới chuyện năm tuổi đã học lên lớp hai, thành tích còn vô cùng xuất sắc. Hỏi kiến thức lớp hai bọn họ đều biết hết, cô hỏi cái gì cũng không làm khó được bọn họ.

Hai anh em xinh xắn, anh hơi lạnh lùng một chút không thích nói chuyện nhưng em lại đáng yêu ngoan ngoãn, thầy cô và các bạn đều rất yêu quý.

Cô giáo cũng không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay hai anh em này lại đột nhiên đánh nhau với bạn khác. Rõ ràng hai anh em còn thấp hơn ba đứa kia một cái đầu, thế mà lại đánh cho hai trong ba đứa bé kia mặt mũi bầm dập.

Có lẽ mẹ hai bé sinh đôi sống gần đây nên đến rất nhanh, phụ huynh ba đứa bé kia còn chưa kịp tới.

Bây giờ con nhà ai mà không phải là bảo bối nâng như nâng trứng?

Cố Thừa Giác mới chỉ sưng một cục u trên trán mà phụ huynh đã nổi nóng như vậy rồi, ba đứa bé kia bị đánh mặt mũi bầm dập, cô giáo phải ăn nói với phụ huynh nhà người ta thế nào đây?

Cô giáo vô cùng sầu não, giọng điệu hơi nặng nề có chút không vui.

Hứa Liên Kiều nhìn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ lớn lên, mọi người đều rất thích hai cậu bé, Hứa Liên Kiều luôn coi bọn nhỏ như con ruột của mình mà yêu thương. Tiểu Thứ bị thương, cô ấy vốn đã tức giận, kết quả giọng điệu của giáo viên còn không hề khách khí, giống như kiểu vết thương trên trán Tiểu Thứ hoàn toàn không đáng kể, cơn tức của cô ấy lại càng dâng cao.

Cô ấy đứng phắt dậy lạnh lùng nhìn cô Hoàng: “Cô giáo Hoàng đúng không nhỉ? Tôi muốn hỏi cô, tại sao con nhà tôi lại đánh nhau với ba đứa trẻ khác? Con nhà chúng tôi, chúng tôi biết, tốt tính hiền lành có gia giáo, không thể nào vô duyên vô cớ đánh nhau với bạn khác được. Hơn nữa con nhà tôi mới có năm tuổi, đứa trẻ ở lớp khác của các người nhỏ nhất cũng là tám tuổi rồi? Ba đứa nhóc tám chín tuổi vây vào đánh hai đứa năm tuổi, Tiểu Thứ nhà chúng tôi còn yếu ớt, phát triển chậm, thấp hơn so với những đứa cùng trang lứa nửa cái đầu. Bây giờ cô nói với tôi con nhà tôi được lợi còn ba đứa bé kia phải chịu thiệt thòi ư?”

Khuôn mặt cô giáo Hoàng đỏ bừng.

Đúng là đạo lý này, cô gái xinh đẹp trước mặt nói không sai câu nào, nhưng mà thực sự ba đứa bé kia chịu thiệt thật…

Cô giáo nghẹn hồi lâu vẫn không nói nên lời, mặt đỏ bừng nhả ra một câu: “Thật sự ba đứa bé kia bị thương nặng hơn mà, không tin tôi dẫn ba đứa nhỏ ra cho các cô xem.”

Cô giáo xoay người đi vào trong, rất nhanh chóng đã dẫn ba đứa bé nam tám chín tuổi ra ngoài.

Ba cậu bé kia ai nấy đều mặt mũi bầm dập, đi đứng còn khập khiễng, trông thật sự bị thương nghiêm trọng hơn Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.

Nhìn thấy ba cậu bé kia, phản ứng đầu tiên Đường Dạ Khê là may sao không phải Tiểu Sơ Tiểu Thứ của cô bị đánh thành như vậy, nếu không cô đau lòng chết mất.

Nhưng nghĩ một chút, ba đứa bé kia cũng là bảo bối của bố mẹ chúng, bọn chúng bị thương thành như vậy, bố mẹ nhất định sẽ không chịu để yên.

Cô vừa mới nghĩ vậy, một tiếng thét chói tai đã vang lên từ phía sau. Một người phụ nữ chân đi giày cao gót chạy như bay xẹt qua người cô, lao tới trước mặt ba đứa bé bị đánh bầm dập mặt mũi, ôm một trong số đó vào lòng.

Giọng nói bén nhọn của cô ta như xuyên thủng màng nhĩ của người nghe: “Chuyện gì thế này? Ai đánh con trai tôi thành như vậy?”

Cô ta ôm đứa bé trong lòng, nạt nộ trừng mắt với cô Hoàng: “Cô giáo Hoàng, rốt cuộc chuyện này là sao đây? Con trai tôi sao lại bị đánh thành như vậy hả?”

Vốn dĩ đứa bé mũm mĩm đã khóc đỏ cả mặt, bị mẹ kéo vào trong lòng, lập tức gào toáng lên: “Mẹ ơi chúng nó đánh con. Hai đứa nó đánh một mình con. Mẹ, mẹ nhất định phải báo thù cho con.”

“Ai? Đứa súc sinh nhà ai mà không được dạy dỗ như thế, đánh con tôi thành thế này?” Cô ta hùng hổ chất vấn cô Hoàng.

Cô Hoàng có chút khó xử.

Dù sao Đường Dạ Khê cũng đứng ở bên cạnh cách cô giáo không xa.

Cô giáo cảm thấy mình gặp phải chuyện này vô cùng xui xẻo, chỉ có thể cố hết sức giảng hòa, mỉm cười làm lành nói: “Mẹ Tĩnh Hàng à, không nghiêm trọng như thế đâu. Trẻ con cãi nhau không ghi thù, hôm nay đánh nhau ngày mai lại chơi cùng với nhau ngay. Mẹ Tĩnh Hàng bớt giận đi, bạn học Thừa Khuyết và Thừa Giác cũng không phải cố ý. Bọn chúng…”

“Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác?” Sắc mặt Cao Thanh Kì biến đổi, cuối cùng nhìn thấy mấy người Đường Dạ Khê Hứa Liên Kiều và hai anh em Tiểu Sơ Tiểu Thứ đứng đằng sau cô giáo Hoàng cách đó không xa.

Cô ta lập tức thấy chột dạ nhưng nghĩ tới điều gì đó, cô ta lại đứng thẳng lên, nổi giận đùng đùng chất vấn Đường Dạ Khê: “Là con trai cô đánh con tôi thành ra thế này à? Cô dạy con kiểu gì thế hả?”

“Tôi cảm thấy mình dạy bọn chúng rất tốt, nhưng cô thì chưa chắc.” Đường Dạ Khê lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Chuyện ai đúng ai sai còn chưa rõ ràng, cô mở miệng ra là mắng người, tôi thấy con trai cô khó mà dạy dỗ tốt.”

“Sao còn chưa rõ ai đúng ai sai hả? Cô nhìn con trai cô đi, rồi nhìn con trai tôi xem nào.” Cao Thanh Kỳ chỉ vào Đường Tiểu Thứ, lại chỉ vào con mình: “Cô xem con cô thế nào, con tôi thì sao? Con trai tôi bị con cô đánh thành như vậy, còn không cho tôi mắng vài câu à? Không muốn con mình bị mắng thì dạy dỗ nó cho tốt vào, đừng có để nó đi đánh người ta. Con trai tôi từ lúc sinh ra đến giờ còn chưa có ai dám động sợi lông sợi tóc nào của nó. Con trai cô đánh con tôi thành thế này, tôi nói cho cô biết, tôi không để yên chuyện này đâu.”

“Cô coi mình thế yếu nên cô có lý ư?” Đường Dạ Khê cười lạnh nói: “Thời đại kẻ yếu là kẻ có lý đã qua lâu rồi, bây giờ đã thịnh hành từ khác… đó là không bằng người ta còn chủ động trêu chọc thì đáng đánh. Ai khiêu khích trước thì xứng đáng bị ăn đánh. Bị đánh cũng là gieo gió gặt bão, không trách được người ta.”

Con trai của mình cô biết rất rõ, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ lớn lên ở nhà họ Đường, tính cách vô cùng cẩn thận, nhẫn nhịn chịu đựng, bọn chúng tuyệt đối sẽ không chủ động gây sự.

Có thể ra tay đánh ba đứa bé kia tàn nhẫn thành như vậy chắc chắn là do ba đứa kia trêu chọc con trai cô trước.

Trước trêu chọc sau lại ăn vạ.

Không bằng người ta lại còn chủ động chọc ngoáy, xứng đáng bị đánh.

Cô không đợi Cao Thanh Kỳ nói thêm gì nữa, nhìn về phía cô Hoàng: “Cô Hoàng, mời cô nói cho rõ ràng, tại sao năm đứa trẻ lại đánh nhau?”

“Tôi cũng không biết…” Cô Hoàng khó xử nói: “Tôi thấy trên người mấy đứa nhỏ đều bị thương, tôi bèn nhanh chóng dẫn chúng nó đến phòng y tế, còn tại sao chúng nó lại đánh nhau tôi vẫn chưa hỏi cho rõ ràng.”

“Vậy thì bây giờ hỏi.” Hứa Liên Kiều ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Tiểu Thứ, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, dịu dàng hỏi: “Tiểu Thứ, nói cho dì Kiều Kiều biết tại sao các cháu lại đánh nhau?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv