Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 220: Vớ va vớ vẩn



Hứa Liên Kiều sửng sốt một hồi, một lúc sau mới gật đầu đáp: “Anh nói đúng.”

Năm đó, tại sao bố mẹ cô ấy lại chết oan uổng như vậy mà Từ Lộ Vĩ vẫn có thể tìm được người gánh tội thay cho mình?

Chẳng phải là vì nhà họ Từ có quyền có tiền hay sao? Còn sau khi bố mẹ cô ấy mất, gia đình cô ấy chỉ còn lại cô ấy và ông nội, một già một trẻ nương tựa vào nhau, sau đó ngay cả ông nội cũng bỏ cô ấy mà đi, chỉ để lại một mình cô ấy – một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi, nói cái gì cũng không có ai tin.

Với địa vị của nhà họ Cố ở thủ đô, nếu cô ấy trở thành người nhà họ Cố, sau này không ai có thể bắt nạt cô ấy được nữa.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, Cố Thời Mộ là một người tốt.

Nếu Cố Thời Mộ là người xấu, nói không chừng sau này anh sẽ ra lệnh cho cô ấy đi nhận tội thay cho người khác.

Nhưng Hứa Liên Kiều không quan tâm đến những điều đó.

Vẫn là câu nói đó, để báo thù cho bố mẹ và ông nội, đến mạng của mình cô ấy cũng không cần thì những thứ này đã là gì.

Cùng lắm thì, nếu sau này Cố Thời Mộ ra lệnh cho cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn làm, cô ấy sẽ tự sát.

Tự sát vẫn tốt hơn nhiều so với việc trở thành một kẻ giết người và bị người ta coi thường và khinh bỉ.

“Nếu cô đã đồng ý, vậy thì chúng ta cứ như vậy trước đã. Tôi cần thu thập thêm một số bằng chứng trước khi quyết định làm gì tiếp theo.” Cố Thời Mộ nói: “Trước đó, đừng hành động hấp tấp, Khê Khê rất lo lắng cho cô. Cô ấy là một người rất mạnh mẽ, trước đây cô ấy chưa bao giờ yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì. Nhưng vì cô mà cô ấy đã mở lời nhờ vả tôi, điều đó cho thấy rằng cô rất quan trọng đối với cô ấy.”

Nghĩ đến Đường Dạ Khê, lòng Hứa Liên Kiều lại mềm nhũn ra, gật đầu đáp: “Phải, Khê Khê rất tốt, cô ấy là người bạn duy nhất của tôi.”

Cố Thời Mộ cười mà không nói gì. Hứa Liên Kiều ra ngoài, ngay sau đó, Đường Dạ Khê gõ cửa bước vào.

Cố Thời Mộ nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Anh ăn trái cây đi.” Đường Dạ Khê đặt đĩa trái cây đã gọt sẵn và cắm kèm dĩa bên cạnh anh.

Cố Thời Mộ châm một miếng, bỏ vào miệng ăn, sau đó cất lời khen ngợi: “Rất ngon.”

Anh giơ ngón tay cái tán thưởng Đường Dạ Khê: “Anh phát hiện con người của em rất thực tế, trước đây dù anh có bận rộn đến tận khuya cũng không nhận được đãi ngộ này. Hôm nay chỉ mới giúp đỡ bạn em một chút thôi mà đãi ngộ đã khác thường ngày rồi.”

“Làm gì có.” Đường Dạ Khê nói: “Trước đây dù em không đích thân mang tới cho anh cũng sẽ có bảo mẫu mang tới, làm gì có gì khác đâu?”

“Bảo mẫu đưa tới và nữ chủ nhân đưa tới làm sao có thể giống nhau được.” Cố Thời Mộ nói: “Bảo mẫu mang tới là bữa ăn công việc, còn nữ chủ nhân của anh mang tới là bữa ăn tình yêu.”

Đường Dạ Khê: “...”

Vớ va vớ vẩn.

Ăn nói lung tung.

Cố Thời Mộ cắn thêm một miếng trái cây nữa, ngước nhìn cô: “Sao em không nói gì?”

“Không biết nữa...” Đường Dạ Khê lắc đầu đáp: “Em thấy... nói chuyện với anh rất tốn sức lực, anh thường nói theo kiểu của anh khiến em không biết nói gì nữa.”

Cố Thời Mộ không nhịn được cười: “Không phải em rất biết ăn nói ư?”

“Thôi quên đi, em không hơn thua với anh nữa.” Đường Dạ Khê nói: “Nói chuyện chính đi, chuyện của Kiều Kiều... anh thật có thể tống Từ Lộ Vĩ vào tù ư?”

“Em không tin tưởng anh à?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn cô: “Nếu đã không tin anh, vậy tại sao lại tìm đến anh bảo anh giúp cô ấy?”

“Không phải em không tin tưởng anh.” Đường Dạ Khê lắc đầu: “Chỉ là chuyện bình thường thôi mà, sự việc đã xảy ra lâu như vậy, nhân chứng vật chứng đều không dễ tìm. Em biết anh rất lợi hại, nhưng không bột đố gột nên hồ. Anh sẽ không làm giả bằng chứng đâu, đúng không?”

“Làm giả chứng cứ ư?” Cố Thời Mộ bị cô chọc cười: “Tại sao anh phải làm giả chứng cứ? Em coi anh là loại người gì chứ? Một kẻ không từ thủ đoạn giống Từ Lộ Vĩ ư? Nếu anh dám làm điều phạm pháp, bố anh sẽ là người đầu tiên không tha cho anh, em biết chứ?”

“Cũng đúng...” Đường Dạ Khê nói: “Chỉ là em nghĩ mãi mà không ra. Đã lâu như vậy rồi, anh định tìm chứng cứ ở đâu?”

Cố Thời Mộ hỏi: “Hứa Liên Kiều không nói gì với em ư?”

Đường Dạ Khê khó hiểu: “Nói cái gì cơ?”

Cố Thời Mộ nói: “Anh đã tìm ra người tài xế gánh tội thay cho Từ Lộ Vĩ. Anh ta tên là Vương Lương, từng làm tài xế lái xe cho Từ Lộ Vĩ. Sau đó, khi mẹ anh ta đổ bệnh, trong nhà không thể thiếu người, cần có anh ta chăm sóc nên anh ta đã xin nghỉ việc. Anh ta cần tiền, còn Từ Lộ Vĩ cần người gánh tội thay. Hai người họ đã hợp tác với nhau, Vương Lương nhận tiền của Từ Lộ Vĩ, làm người chịu tội thay cho ông ta.”

“Liên Kiều không nói với em chuyện này.” Đường Dạ Khê cau mày nói: “Ý anh là, Vương Lương nhận tiền của Từ Lộ Vĩ và nhận tội thay cho ông ta ư?” Cố Thời Mộ gật đầu: “Đúng vậy.”

Đường Dạ Khê hỏi: “Vương Lương đã mãn hạn tù và được thả ư? Gây tai nạn rồi bỏ chạy chỉ bị phạt tù nhiều nhất là mười sáu năm mà.”

“Đúng thế.” Cố Thời Mộ nói: “Sáu năm trước anh ta đã chấp hành án xong và được thả.”

“Nhưng điều này lại không hợp lý, đúng chứ?” Đường Dạ Khê vẫn thấy khó hiểu: “Trong tình huống như vậy, không phải sau khi ra tù Vương Lương nên cầm tiền rồi cao chạy xa bay sao? Sao anh lại dễ dàng tóm được anh ta?”

“Thế nên anh mới nói Từ Lộ Vĩ quá ngu ngốc!” Cố Thời Mộ cắn thêm một miếng trái cây và nói một cách bình tĩnh: “Có lẽ ông ta nghĩ, vụ án đã được phán quyết và cũng đã kết thúc, ông ta không còn gì phải lo lắng nữa. Đặc biệt là năm đó người nhà của Hứa Liên Kiều đã chết sạch, chỉ còn lại một đứa trẻ sáu tuổi là cô ấy, còn bị đưa đến viện phúc lợi, sau đó không rõ tung tích, ông ta còn điều gì cần phải lo lắng nữa.”

Đường Dạ Khê nghĩ ngợi một lúc, sau đó gật đầu đáp: “Anh nói cũng đúng, vậy tiếp theo anh định làm gì?”

Cố Thời Mộ đáp: “Khi Từ Lộ Vĩ bảo Vương Lương nhận tội thay cho mình, nhà họ Từ vẫn chưa sa sút như bây giờ. Từ Lộ Vĩ rất hào phóng, cho anh ta rất nhiều tiền. Anh đã tính sơ sơ tài sản đứng tên của Vương Lương năm đó, Từ Lộ Vĩ đã đưa cho Vương Lương ít nhất là ba đến năm triệu tệ.”

“Ba đến năm triệu tệ ư?” Đường Dạ Khê kinh ngạc nói: “Nhiều tiền quá! Mười mấy năm trước vật giá vẫn chưa leo thang như bây giờ, có một người thừa kế vừa ngu ngốc vừa phung phí như Từ Lộ Vĩ, nhà họ Từ không muốn bại sản cũng khó.”

“Em nói không sai, chuyện đó đúng là đã xảy ra.” Cố Thời Mộ cười nói: “Vì thế, em xem, chuyện này rất đơn giản. Vương Lương chỉ là một tài xế lái xe, nhà lại nghèo, tại sao anh ta lại có nhiều tài sản đứng tên mình như vậy? Điều tra một chút là có thể tra được ra Từ Lộ Vĩ mà.”

“Điều tra dễ dàng như vậy ư..." Đường Dạ Khê cau mày: “Vậy thì... người xử lý vụ án này năm đó đã vì tình riêng mà làm trái pháp luật ư?”

“Cũng chưa chắc.” Cố Thời Mộ nói: “Cấp dưới của anh đã kiểm chứng, trước khi Vương Lương vào tù anh ta vẫn nghèo rớt mồng tơi. Nói cách khác là trước khi bị bắt giam, anh ta đã giấu số tiền đó đi, cũng có thể là năng lực của người xử lý vụ án có hạn, quả thực không tra ra được chứng cứ. Bọn họ không không tìm ra được chứng cứ chứng minh người đâm xe là Từ Lộ Vĩ nên chỉ có thể bắt Vương Lương.”

Đường Dạ Khê nói: “Nói cách khác, sau khi ra tù Vương Lương mới lấy số tiền đó ra?”

“Đúng vậy,” Cố Thời Mộ nói: “Lúc ngồi tù anh ta chỉ lấy ra một phần nhỏ để chữa bệnh cho mẹ. Sau đó, sau khi ra tù, anh ta mua một căn biệt thự và hai cửa hàng ở Lương Thành. Mua những thứ này xong, anh ta vẫn còn hàng trăm nghìn nhân dân tệ tiền tiết kiệm, cuộc sống cũng khá sung túc.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv