Đường Dạ Khê cũng hết nói nổi: “Không phải anh đã tự thành lập công ty riêng rồi sao? Anh làm vệ sĩ của em thì công ty anh tính sao đây?”
“Anh có thể bàn giao công ty cho cấp dưới, cũng có thể chuyển trụ sở công ty đến Dạ Đô.” Bách Lý Tùy Băng hào hứng nói: “Hơn nữa, sự phát triển của công ty anh đều có liên quan đến máy tính, anh chỉ phụ trách về kỹ thuật, còn những việc khác sẽ có người có chuyên môn phụ trách, không liên quan gì đến anh.”
Ngoại trừ những vấn đề liên quan đến mảng công nghệ, kỹ thuật ra, còn lại anh ta đều giao hết cho cấp dưới của mình xử lý, hơn nữa anh ta cũng không bao giờ sợ bọn họ phản bội mình.
Bởi vì công nghệ của anh ta là công nghệ hàng đầu thế giới, nếu không có công nghệ của anh ta, đám cấp dưới không thể có được những lợi ích mà anh ta mang lại cho bọn họ.
Chỉ có đi theo anh ta mới có tiền đồ và tiền tài. Trừ phi là người bị úng đầu, nếu không họ chỉ có thể từ bỏ ý đồ đen tối mà an phận đi theo Bách Lý Tùy Băng, làm việc cho anh ta, không bao giờ phản bội anh ta.
Hơn nữa, cho dù có người phản bội, anh ta cũng không sợ.
Chỉ cần công nghệ vẫn nằm trong tay anh ta, anh ta không lo không kiếm được tiền.
Vì không ai có thể ăn cắp được công nghệ và kỹ thuật trong tay anh ta.
Tiền và quyền, bây giờ anh ta chẳng thiếu gì cả, nắm chắc mọi thứ trong tay, nên thứ anh ta thiếu hiện giờ chỉ là những ước mơ của thời thơ ấu.
Khi còn ngây thơ, dại khờ, Bách Lý Tùy Băng đã từng có vô số những ước mơ. Đợi đến khi anh ta công thành danh toại, anh ta muốn biến Khê Khê xinh đẹp đáng yêu trở thành một cô công chúa nhỏ vô lo vô ưu. Anh ta muốn yêu thương cô, chiều chuộng cô, để cô được làm cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nhưng khi anh ta thực sự có tiền, có năng lực cho Đường Dạ Khê một cuộc sống hạnh phúc thì anh ta và cô lại phải chia lìa nhau.
Những giấc mộng của thời thơ ấu vẫn luôn không thể thành hiện thực, Bách Lý Tùy Băng vô cùng khó chịu.
Anh ta thật sự muốn đưa Khê Khê của mình về nhà.
Nhưng trước đây Đường Dạ Khê là người của nhà họ Đường, bọn họ không cho cô đi.
Bây giờ, cô lại gả cho Cố Thời Mộ.
Bạn bè của Bách Lý Tùy Băng đã từng nói, hai vợ chồng phải sống bên nhau, nếu Đường Dạ Khê đã gả cho Cố Thời Mộ thì chắc chắn hai người họ sẽ ở bên nhau, chắc chắn Đường Dạ Khê sẽ sống ở nhà họ Cố, không thể cùng anh ta trở về Lương Thành được. Vậy thì, có phải là ước mơ từ thời thơ ấu của anh ta vẫn không thể thành hiện thực?
Không còn cách nào khác, nếu Đường Dạ Khê đã không thể đến nhà anh ta, vậy thì anh ta chỉ có thể ở lại bên cạnh cô.
Chỉ cần ở bên cạnh Khê Khê, anh ta có thể thực hiện được ước mơ khi xưa của mình, yêu thương, chăm sóc và chia sẻ mọi thứ mà mình có với Khê Khê!
Đường Dạ Khê nhìn Bách Lý Tùy Băng với vẻ mặt bất lực.
Bách Lý Tùy Băng vừa làm chuyện đó với cô, sao cô có thể yên tâm để anh ta ở lại bên cạnh mình làm vệ sĩ được?
Nhưng, cô biết rất rõ tính khí của Bách Lý Tùy Băng, chỉ cần anh ta đã quyết định chuyện gì đó thì sức ba bò chín trâu cũng không lay chuyển được.
Cô liền vắt óc suy nghĩ nên làm thế nào để Bách Lý Tùy Băng từ bỏ suy nghĩ điên rồ đó, nhưng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được lý do gì thích hợp.
Cô nghĩ đến đau cả đầu mới cau mày nói: “Anh là cậu hai của nhà họ Bách Lý, thân phận tôn quý, làm sao có thể làm vệ sĩ cho em được? Anh Băng, anh đừng làm loạn nữa. Nếu anh thích Dạ Đô thì cứ ở đây chơi vài ngày, em sẽ đưa anh Băng đi loanh quanh khắp nơi, khi nào anh chơi chán rồi thì theo anh Hàn về Lương Thành.”
“Mặc dù anh là cậu hai của nhà Bách Lý, nhưng anh cũng là anh trai em!” Bách Lý Tùy Băng nói: “Em xem, em có thể dễ dàng bị anh bắt cóc như vậy, có thể thấy an toàn cá nhân của em không hề đảm bảo một chút nào. Thế nên, anh nhất định phải ở bên cạnh em bảo vệ em, nếu không anh sẽ không yên tâm đâu!”
Cố Thời Mộ: “...”
An toàn của Đường Dạ Khê không được đảm bảo ư?
Anh ta đang mắng khéo anh là đồ vô dụng hả?
Không thể nhịn được nữa.
Nhưng rõ ràng là anh lại không thể phản bác được.
Nói thế nào đi chăng nữa thì Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ quả thực đã bị Bách Lý Tùy Băng bắt cóc.
Vợ anh bị người ta bắt cóc, là do anh vô dụng!
Đây là lần đầu tiên trong đời Cố Thời Mộ nếm trải mùi vị bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Điều này khiến một người sinh ra đã là đứa con kiêu ngạo của trời đất, chưa bao giờ gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào, gặp bất cứ chuyện gì cũng vô cùng bình thản, trấn tĩnh như anh cảm thấy không thể bình thản và trấn tĩnh nổi.
Cố Thu Vũ ở bên cạnh không thể chịu đựng được nữa, lạnh lùng lên tiếng: “Sở dĩ các người có thể bắt cóc được mợ chủ và hai cậu chủ nhỏ là bởi vì trật tự trị an của Dạ Đô vô cùng tốt. Chúng tôi không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại có người to gan lớn mật lẻn vào trường học bắt cóc hai đứa nhỏ như vậy. Hơn nữa, trường học không cho phép học sinh được mang theo vệ sĩ bên mình, vì thế các người mới có thể ra tay một cách thuận lợi. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, chúng tôi sẽ kiến nghị bên phía nhà trường tăng cường bảo vệ sự an toàn cá nhân của các học sinh, đảm bảo những chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Những lời Bách Lý Tùy Băng vừa nói khiến Cố Thu Vũ rất bực bội.
Nếu trường học cho phép học sinh mang theo vệ sĩ bên mình thì anh ta dám đảm bảo rằng, dựa vào tố chất và năng lực của vệ sĩ nhà họ Cố, họ tuyệt đối sẽ không để Bách Lý Tùy Băng và cấp dưới của anh ta thành công trót lọt mà bắt cóc hai cậu chủ nhỏ đi như vậy.
Bách Lý Tùy Băng không phục, muốn lên tiếng đáp trả thì bị Bách Lý Ánh Hàn nghiêm khắc quát: “Em im miệng đi! Vào trường bắt cóc học sinh là tội lớn. May mà Khê Khê tha thứ cho em, không có ý định báo cảnh sát, nếu không cho dù em không bị làm sao thì cấp dưới của em cũng bị bắt vào trại giam ăn cơm nhà nước, em muốn hại họ à?”
Bách Lý Tùy Băng bị mắng chỉ biết cúi đầu, không nói gì nữa.
Bách Lý Ánh Hàn đau đầu, day ấn đường, thương lượng với Đường Dạ Khê: “Khê Khê, em biết tính khí của nó rồi đấy, nghĩ gì làm nấy, không biết suy xét hậu quả. Nếu em không để ý thì cứ để nó ở bên cạnh em một thời gian đi, cho nó làm vệ sĩ của em. Anh sẽ để lại hai người trông chừng nó, không để nó gây chuyện đâu.”
Bách Lý Ánh Hàn rất hiểu em trai mình.
Chuyện mà Bách Lý Tùy Băng đã quyết định, nếu không cho anh ta được như ý, anh ta nhất định sẽ náo loạn rồi gây ra chuyện.
Nếu không phải anh ấy quản chặt Bách Lý Tùy Băng, không cho anh ta được liên lạc với Đường Dạ Khê thì chưa chắc Bách Lý Tùy Băng đã làm ra những chuyện như ngày hôm nay.
Chỉ cần nghĩ đến việc suýt chút nữa Đường Dạ Khê và bọn họ đã trở thành kẻ thù là anh ấy lại sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Một mực chặn kín không bằng khai thông hợp lý.
Lần này, anh ấy không dám ép buộc Bách Lý Tùy Băng, không cho anh ta được như ý muốn nữa.
Bách Lý Ánh Hàn thật sự sợ Bách Lý Tùy Băng lại có vọng tưởng điên rồ gì đó mà làm ra những chuyện không thể cứu vãn.
Anh ta đã muốn làm vệ sĩ của Đường Dạ Khê thì cứ cho anh ta làm đi.
Đợi anh ta làm một thời gian, nguyện vọng được thỏa mãn, anh ấy sẽ lại nói chuyện với Bách Lý Tùy Băng, bảo anh ta rời khỏi Đường Dạ Khê.
“Chuyện này...” Đường Dạ Khê khó xử nhìn Cố Thời Mộ.
Nếu Bách Lý Ánh Hàn đã mở lời thì cô cũng không thể cự tuyệt, nhưng đây là nhà họ Cố, không phải nơi cô có thể quyết định mọi thứ.
Nhìn ánh mắt trưng cầu ý kiến của Đưng Dạ Khê, khóe môi Cố Thời Mộ cong lên.
Nếu không cho Bách Lý Tùy Băng ở lại thì có vẻ giống như anh đang sợ anh ta vậy.
Cố Thời Mộ anh mà biết sợ ư?
Anh bật cười, chậm rãi nói: “Để anh ta ở lại cũng được, nhưng anh có điều kiện.”
Bách Lý Ánh Hàn nói: “Xin chủ tịch Cố cứ nói!”
Cố Thời Mộ nói: “Thứ nhất, nếu đã làm vệ sĩ thì phải thay đổi cách xưng hô, cậu hai Bách Lý không thể gọi thẳng tên Khê Khê được, phải theo quy củ, gọi là mợ chủ.” . Truyện Bách Hợp
Không phải anh ta muốn cưới Đường Dạ Khê làm vợ ư?
Được thôi.
Cho anh ngày nào cũng gọi người con gái anh muốn cưới làm vợ là mợ chủ, gọi một lần nhắc nhở một lần, cô đã là vợ của Cố Thời Mộ này.
Nếu làm vậy mà Bách Lý Tùy Băng vẫn có thể chịu được, vậy thì anh tin chắc rằng anh ta đã không còn tơ tưởng đến Đường Dạ Khê nữa.