Đến nay Mặc Vũ Nhu vẫn lẳn trốn không lộ diện, mà Lý Dục cũng trốn ra nước ngoài, biến mắt không tăm tích, nhưng điều này không có nghĩa là cô không có cách nào xử lý hai người đó…
Hai chữ “leo giường”, cô vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ được chúng ra khỏi người.
“Đường Ninh, máy bìa tạp chí trước kia nói thay người, cùng người phát ngôn, đi sàn catwalk v.v. lại liên hệ với chúng ta, em thấy thế nào?” Chị Long nhìn email trong hộp thư hợp tác, hỏi Đường Ninh.
“Chị trả lời đối phương, nói rằng em cần phải nghỉ ngơi, tạm thời không nhận việc. Vì Mặc Đình nói vài ngày nữa, giải trí Tranh Điền sẽ có một cuộc phỏng vấn, em muốn chuẩn bị một chút, với lại tạm thời em đang muốn kết thúc vài việc khác.”
Đường Ninh nhận hộp thư trong tay chị Long, sau khi nhìn thoáng qua, cô nhẹ nhàng trả lời chị Long.
Chị Long nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh, tuy cô vẫn không thể nhìn thấu bao nhiêu, nhưng dù sao cũng đã có mấy năm hợp tác, trong lòng chị Long cũng đoán được vài phần.
“Em đang chỉ Mặc Vũ Nhu? Người phụ nữ này, giống như bốc hơi vậy…”
“Muốn biết hành tung của cô ta, thực ra không khó. Dù sao trợ lý của cô ta cũng là người đã có gia đình, dù có trốn thế nào, thì cũng không thể không để ý người nhà. Chị Long, chị giúp em tìm ra cô ta, cứ nói là có một công ty lớn muốn ký với cô ta”
“Em chính là công ty lớn đó, đúng không?” Chị Long hỏi dò Đường Ninh.
“Cô ta giống Hàn Vũ Phàm… không thể chứng minh sự trong sạch của em, nhưng cô ta không thể cứ thế này, muốn tùy hứng thì tùy hứng, muốn gây chuyện thì gây chuyện.” Đường Ninh trầm tư trong chốc lát, giọng điệu trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng chị Long có thể hiểu rõ sự tàn nhẫn trong lời nói của Đường Ninh.
Nếu hôm nay đổi thành người khác đi bôi nhọ Đường Ninh, có lẽ cô ấy sẽ không đuổi cùng giết tận, nhưng… loại người như Mặc Vũ Nhu, trông thì đáng thương, nhưng thật ra, thực sự không đáng được ai thương cảm.
Nhìn thấy Đường Ninh như vậy, trong đầu chị Long đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Đó là sau vụ leo giường, Đường Ninh dường như tàn nhẫn hơn trước, đầu óc cũng suy nghĩ rõ ràng hơn.
Lấy ví dụ ngay việc cô ấy tố cáo Thiên Nghệ. Một nghệ sĩ bình thường nhất định sẽ đấu tranh đến cùng với Thiên Nghệ và Hàn Vũ Phàm, suy cho cùng thì Hàn Vũ Phàm mới là kẻ chủ mưu. Tuy nhiên Đường Ninh lại giúp anh ta thanh minh, làm sáng tỏ sự việc trước ban tổ chức cuộc bầu chọn người mẫu, chọn dùng 4 chữ cả hai không nợ nhau, giũ bỏ quan hệ với Thiên Nghệ.
Nếu cô ấy không truy cứu Hàn Vũ Phàm, thì cư dân mạng nhất định sẽ nói cô ấy chột dạ, đến Hàn Vũ Phàm cũng không dám kiện!
Nhưng nếu truy cứu, cô ấy chắc chắn sẽ lại bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Dẫu sao thì mối quan hệ trước kia với Hàn Vũ Phàm không thể xóa nhòa, đến lúc đó, scandal vạch mặt người yêu cũ chắc chắn sẽ lũ lượt kéo đến.
Phản ứng tất yếu do cú phản kích mạnh mẽ mang tới cũng rất mãnh liệt. Bạo lực mạng chắc chắn sẽ khiến vấn đề phức tạp hơn nên cô ấy đã khởi kiện, nhưng giơ cao đánh khẽ, chừa lại đường lùi cho người tình cũ.
Đây chính là phong độ. Mà Hàn Vũ Phàm nhìn thì như không bị sao nữa, nhưng thực ra sẽ chỉ bị mắng chửi càng thậm tệ hơn.
Điều này khiến những antifan đang chuẩn bị phát cuồng bỗng chốc như đắm vào bông.
Mềm yếu vô lự!
c Nếu nói ban tổ chức cuộc bầu chọn người mẫu làm sáng tỏ sự thật, khiến cư dân mạng đứng trước việc có nên tin cô hay không, thì cách xử lý Thiên Nghệ đó lại khiến toàn bộ người đang do dự lập tức đứng về phía cô.
Rốt cuộc, ngay từ đầu, cô ấy đã nói rõ lập trường của mình.
Một người có thái độ và phong độ thì dù không vỗ tay, cũng sẽ đánh thức một bộ phận chạy theo trào lưu… Vậy nên cuộc chiến vòng quanh này, cô ấy thắng rồi.
Mà bây giờ, cuộc phản công thực sự của cô ấy mới bắt đầu!
“Đường Ninh… Trước đây thật sự chị chưa biết rõ về em.”
Thực ra, chị Long biết Đường Ninh không ngốc, chỉ là cô ấy quá coi trọng tình cảm, nên mới giao hết tất cả cho Hàn Vũ Phàm.
Bây giờ cô ấy đã tỉnh táo rồi, cộng thêm nhiều tổn thương như vậy, năng lực – loại kỹ năng phụ thuộc được tạo ra sau này tự nhiên sẽ nhanh chóng luyện ra.
“Bây giò thì biết rồi?” Đường Ninh khẽ cười, lộ ra nụ cười không chút đề phòng, khiến chị Long nhìn mà lóa mắt.
Cô ấy là như vậy, với người của mình thì vẫn sốt sắng đến mức đào tim đào phổi.
“Chị sẽ tìm tin tức về Mặc Vũ Nhu.”
Đường Ninh gật đầu, lại vào bếp làm một ít cháo, dưa cải rồi trở về phòng ngủ. Mặc Đình vừa mới tỉnh dậy, cả người nhễ nhại mồ hôi vì nóng nên anh mở phanh áo choàng ngủ ra, dựa vào đầu giường đọc tư liệu.
“Anh không thể nghỉ ngơi một chút sao?”
“Anh chỉ đang xem nghệ sĩ dưới trướng của Tranh Điền.” Mặc Đình vươn tay ôm cô, để cô ngồi trong lòng anh.
“Sao đột nhiên tò mò vậy?”
“Vẫn là câu nói đó…”
“Anh muốn nắm chắc trong tay, mới yên tâm, vậy nên anh mới mệt mỏi như vậy.” Đường Ninh cầm khăn mặt trên tủ đầu giường, lau mồ hôi cho anh.
“Theo tính khí của em, chắc đã đầy tất cả công việc trước đây đi rồi. Dù sao với địa vị hiện tại của em, không cần, cũng không thèm ăn đám cỏ quay đầu đó. Em muốn đến Tranh Điền.
Đương nhiên, anh phải kiểm tra trước. Vả lại, đây không liên quan gì tới mệt hay không, vì anh sẽ không quan tâm đến người khác.”
Đường Ninh nghe xong, choáng váng…
Quả nhiên, người hiểu rõ cô nhất vẫn là Mặc Đình. Anh ấy có thể phát hiện ra ý đồ của cô dù trong tình huống không có bắt kỳ sự giao tiếp nào. Đến chị Long, người đã ở bên cô vài năm, cũng là hậu tri hậu giác(*).
(*) hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới nhận ra, lý giải chậm, hiểu chậm biết chậm.
Đường Ninh áp đôi má tinh tế của mình lên ngực Mặc Đình, rồi thì thào nói: “Lúc đầu anh làm thế nào mà trở thành chủ tịch Hải Thụy?”
“Cũng là kinh doanh từng bước như này.”
Vậy nên họ mới có tính cách, cảnh ngộ tương đồng, có thể nhìn thấu nỗi khổ tâm của nhau, hiểu được cách làm của đối phương, cho dù là dùng tới phương pháp và mánh khóe, anh cũng có thể hiểu là cô đứng ở thế tàn khốc thế nào.
“Vợ à, thật ra… muốn khiến anh đỗ mồ hôi, thật sự không cần phải đắp cho anh như thế này, có thể dùng biện pháp khác.”
Mặc Đình vốn đã nóng, còn có cô vợ mềm mại nằm trong lòng, cơ thể sẽ có phản ứng một cách vô thức.
Nhưng nghĩ mình bị bệnh, sợ lây sang Đường Ninh, nên anh lại vươn tay đầy cô ra: “Anh đi tắm.”
*2” Đường Ninh nhìn Mặc Đình đầy nghỉ ngờ.
“Anh sợ lây cho em…”
Đường Ninh cười, đột nhiên ấn người đàn ông về lại, lật người đè xuống: “Lây bệnh thì lây… như vậy có thể coi là đồng cam cộng khể…”
Thật ra, mặc dù Mặc Đình bị bệnh, không có bộ dạng như thường lệ, nhưng bắt ngờ là lại khiến người khác muốn được…
chà đạp. Đường Ninh nghĩ vậy liền vươn tay đẩy áo ngủ của Mặc Đình ra, lộ lồng ngực đang toát mồ hôi của anh.
Sắc mặt của Mặc Đình quả thực là tái nhợt, nhưng… trong đôi mắt sâu thằm lại ẫn chứa ý cười đùa giỡn, nhất là khi Đường Ninh chủ động.
Thực ra, đôi khi ốm cũng rất tốt, phúc lợi rõ ràng là nhiều hơn bình thường…
Kết hợp với Đường Ninh thế này, bất luận thể xác và tinh thần đều vô cùng thỏa mãn, rốt cuộc, ai lại không thích bảo vệ nhau như vậy?
Nhưng vào đêm ấm áp như này, Mặc Vũ Nhu lại vẫn trốn trong căn phòng thuê. Mấy ngày nay cô ta hầu như không ra ngoài, chỉ xem tin tức giải trí. Cô ta thật sự rất không cam lòng, mọi chuyện ầm ï rất lớn, bản thân cũng hãm sâu vào. Nhưng Đường Ninh vẫn sống rất tốt…
Tốt đến mức cô ta có chút ghen tị!