“Không sao đâu.” Hứa Thanh Nhan cười đáp. Tất nhiên cô ấy không thể nói cho Đường Ninh biết lí do của vết thương ở thát lưng: “Ừm, hơi xấu hồ, tôi nóng lòng muốn gặp cô như thế, nhưng lại là vì loại vấn đề nhỏ này, chắc cô rất bận rộn.”
Đường Ninh cười tủm tỉm nhìn Hứa Thanh Nhan, sau đó lắc đầu: “Cô biết không, tôi dừng đóng phim, tôi không quá bận.”
“Như vậy…”
“Thật ra hôm nay tôi đến cũng không hẳn là không có mục đích, coi như nhắc cô cẩn thận con hồ ly tinh Diệp Lam kia.”
“Cô lo lắng cho tôi sao?” Đường Ninh thích thú hỏi.
“Không… không phải, tôi biết năng lực của cô có thể dạy, tôi chỉ muốn cầu xin cô, nếu như con hồ ly kia rơi vào tay cô, cô cũng đừng nương tay.”
Sau khi nghe những lời này, Đường Ninh thực sự bật cười, bởi vì Hứa Thanh Nhan thực sự… đúng như lời Mặc Đình miêu tả, cô ấy là một người có cá tính.
Không có trí tuệ cảm xúc quá mức, nhưng rất thẳng thắn và không gây khó chịu.
Ít nhất là Đường Ninh không thể ghét cô ấy.
“Đừng lo lắng, những chuyện khác tôi không thể đảm bảo, nhưng về chuyện này, tôi nghĩ tôi hoàn toàn có thể hứa với cô.” Đường Ninh cũng trút bỏ được nỗi sợ hãi trong lòng, đáp lại Hứa Thanh Nhan.
Trên thực tế, Hứa Thanh Nhan thực sự không giỏi trong việc tìm kiếm chủ đề, bởi vì mẹ cô ấy mất sớm, mà cha cô ấy suốt ngày đánh đập, mắng mỏ nên cô ấy không học được kỹ năng giao tiếp với mọi người từ người thân của mình, thậm chí cô ấy không thể tâm sự với mọi người. Lý do tại sao bây giờ cô ấy vẫn có thể bắt chuyện với mọi người hoàn toàn là do học được một chút từ môi trường.
Đương nhiên, vào ngày họp thường niên, hoàn toàn là bởi vì Đường Huyên bức bách!
Tuy nhiên, ngoài sự mạnh mẽ, cô ấy sẽ không đối phó với những vấn đề như vậy, không phải sao?
Hai người cứ ngồi như vậy, nhưng ngay sau đó chuông cửa vang lên. Hứa Thanh Nhan vô thức đứng dậy nói với Đường Ninh: “Tôi sẽ mở cửa.”
Đường Ninh không hề động đậy, dù sao thì cái thai đang chặn ở bụng dưới, nhưng Đường Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Tĩnh Tuyên sẽ trở lại sớm hơn một ngày, mà sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy Hứa Thanh Nhan.
“Khỉ nhỏ?”
Hứa Thanh Nhan sửng sốt một chút, chỉ vào mũi của mình hỏi: “Cậu biết tôi?”
Đường Tĩnh Tuyên tỏ vẻ cô nói nhảm, sau khi vào cửa lập tức nở nụ cười: “Cùng tiểu học, cùng cấp hai, cùng cấp ba, cậu vẫn luôn nổi tiếng…”
“Thảo nào, khi nhìn thấy cậu trên TV, tôi cảm thấy rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ tại sao…” Hứa Thanh Nhan chợt nhận ra, nhưng sau đó cô ấy lại che mặt: “Vậy thì cậu đã biết những tai nạn xấu hỗ của tôi trong quá khứ sao?”
Đường Tĩnh Tuyên không nhịn được bật cười một tiếng, gật đầu.
Nhìn thấy hai người giao lưu, nhìn thấy nụ cười không tự chủ của Đường Tĩnh Tuyên, Đường Ninh không khỏi ho nhẹ một tiếng nhắc nhở bọn họ vẫn còn có người ở đây.
“Xin lỗi chị, em có chút háo hức khi gặp lại bạn học cũ.”
Tắt nhiên, cái gọi là bạn học cũ mà Đường Tĩnh Tuyên đề cập thực ra chỉ là một trường học, một lớp ở đầu và một lớp ở cuối.
“Em chuẩn bị tâm lý cho nơi đi ngày mai chưa?” Đường Ninh trực tiếp hỏi Đường Tĩnh Tuyên Nghe được lời hỏi thăm như vậy, vẻ mặt của Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên trở nên ảm đạm, cậu ấy hít sâu một hơi: “Chuẩn bị xong rồi.”
“Đi đâu? Tôi cũng đi được chứ?”
Đường Tĩnh Tuyên sửng sốt, Đường Ninh đột nhiên cười một tiếng: “Đương nhiên là có thể đi, Tĩnh Tuyên, em nghĩ như thế nào?”
Sẽ thật tuyệt nếu có thể đưa được Hứa Thanh Nhan đến tham dự…
Cô gái nhỏ này tuy trí tuệ cảm xúc không cao nhưng hiển nhiên cũng đang học cách hòa đồng với người khác.
“Có thể đi không?”
Lúc đầu Đường Tĩnh Tuyên không nói gì, nhưng nghĩ đến ý tứ của Đường Ninh, cuối cùng gật đầu: “Chỉ cần cậu không thấy chán là được.”
“Nói chuyện với cậu chắc sẽ có vô tận đề tài.”
Vì lý do gia đình nên Hứa Thanh Nhan gần như không có bạn bè, tính cách của cô ấy chỉ mới tiến bộ trong hai năm qua, thay đổi so với trước đây, tính tình của cô ấy đúng là túi thuốc nỏ.
Dường như Hứa Thanh Nhan không bị gò bó khi gặp phải một người bạn học hiếm ăn ý, trong lòng Đường Tĩnh Tuyên cũng cảm thấy vô cùng thoải mái…