Cứ tưởng Hạ Hàm Mạt bằng lòng kết thúc hợp đồng không cần bồi thường là do cô ấy thỏa mãn rồi, không ngờ cô ấy lại nói ra câu đó.
Chủ tịch Lận sững sờ một lát, sắc mặt nhìn Hạ Hàm Mạt thay đổi.
“Hàm Mạt, cô thật không biết tốt xáu sao? Công ty đối với cô đã là hết lòng rồi…”
“Công ty mấy năm này bán tôi có vẻ rất khoan khoái nhỉ.”
Giọng Hạ Hàm Mạt có chút lạnh lùng: “Chủ tịch Lận, Hạ Hàm Mạt tôi ký hợp đồng với công ty bao nhiêu năm, tự thấy mình cũng rất tận tụy, trước giờ đều nghe theo sự sắp xếp của công ty, vậy mà ông lại để cho quản lý bán tôi sạch sẽ như thế…”
*Cô nói linh tỉnh gì vậy?” Chủ tịch Lận tức giận quát: “Bây.
giờ cô không còn là nghệ sĩ của Thiên Ảnh nữa rồi, hợp đồng cũng kết thúc rồi, lẽ nào cô muốn nhân cơ hội kiếm của công ty một món? Hạ Hàm Mạt, cô có biết xấu hỗ không?”
*Tôi nói rồi, tôi không cần tiền, tôi muốn giải quyết quản lý trước đây của tôi.”
“Cô đừng ở đây lằng nhằng nữa, mau biến đi…”
“Chủ tịch Lận như vậy chính là ép tôi chuyện bé xé ra to rồi.” Hạ Hàm Mạt lạnh lùng nói.
“Chỉ dựa vào cô sao?” Chủ tịch Lận chỉnh lại chiếc cravat màu đen của mình, cười nhạo: “Cô bây giờ đến ngọn núi cuối cùng để dựa dẫm cũng không còn nữa rồi, cô cho rằng mình còn có thể gây bao nhiêu sóng gió cho giới giải trí này? Cô cho rằng cô còn tìm được công ty khác nữa sao? Tôi nói cho cô biết, không một ai trong giới này dám ký hợp đồng với cô nữa đâu.”
“Thôi, tôi không làm phiền chủ tịch Lận nữa.” Sau đó, Hạ Hàm Mạt lấy điện thoại ra, gọi điện cho luật sư trước mặt chủ tịch Lận: “Gửi hết tài liệu cho tòa án, nhân tiện tố cáo cả công ty Thiên Ảnh, chủ tịch Lận và tình nhân trù tính nghệ sĩ, tin tức vi phạm hợp đồng, chắc sẽ gây ra náo.
động không nhỏ.”
Chủ tịch Lận sững sờ, không ngờ rằng Hạ Hàm Mạt còn biết được cuộc sống riêng tư của ông ta.
“Sao cô…”
*Thứ tôi biết còn nhiều hơn ông tưởng tượng đáy.”
Nói xong, Hạ Hàm Mạt đứng dậy ra khỏi văn phòng của chủ tịch Lạn. Còn chủ tịch Lận tuy tức giận nhưng cũng không để tâm đến Hạ Hàm Mạt.
Dù sao thì cô cũng sắp thân bại danh liệt rồi, lời nói của cô ta ai tin chứ?
*Ä tiện nhân không biết lượng sức mình.”
Chủ tịch Lận để Hạ Hàm Mạt đi một cách ngu ngốc như vậy. Ông ta nghĩ rằng chỉ còn sự hủy diệt đang chờ Hạ Hàm Mạt mà thôi. Nhưng một lúc sau thư ký gõ cửa đi vào, ngập ngừng nói với ông ta: “Chủ tịch… vừa nãy người của công ty hình như… nhìn thấy…”
*Nhìn thấy gì?” Chủ tịch Lận sốt ruột hỏi thư ký.
“Nhìn thấy Đường Ninh lái xe tới đón Hạ Hàm Mạt.”
“Cái gì?”
“Chính là…, hình như Hạ Hàm Mạt đã ký hợp đồng với …
Cự Tinh.”
Chủ tịch Lận sững sờ, Đường Ninh! Sao Hạ Hàm Mạt lại dây dưa với Đường Ninh rồi?
“Cô chắc là không nhìn nhằm chứ?”
“Rất nhiều người nhìn thấy.” Thư ký có chút rụt rè đáp.
*Đường Ninh… Đường Ninh, ả tiện nhân đó lại cấu kết với Đường Ninh!” Chủ tịch Lận có chút sốt ruột, dù sao ông ta cũng biết Đường Ninh hơn ai hết. Chưa kể Đường Ninh có tính cách có thù nhất định phải báo, trong giới hầu như chưa từng bị thua. Chỉ mỗi việc Hạ Hàm Mạt lên kế hoạch chấm dứt hợp đồng với ông ta, điều này cũng đủ để ông ta tức giận một thời gian dài rồi.
“Không sợ, cho dù Hạ Hàm Mạt có ký kết với Cự Tỉnh đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể ngóc đầu lên được.
Thời khắc cô ta thân bại danh liệt sắp đến rồi.”
Nhưng rất không may là chủ tịch Lận lại đoán sai rồi. Bởi vì 10 phút sau, chủ tịch Lận lại nhận được một bưu phẩm do truyền thông Cự Tỉnh gửi tới….còn về nội dung thì, dĩ nhiên là vô cùng ướt át, khó coi, chủ tịch Lận sợ trắng bệch mặt.