Dương Uyển Linh hoảng hốt rụt tay về như bị bỏng, vành tai nhoáng cái đỏ ửng, mặc dù trong lòng rất chột dạ nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng nói dối: “Không có.”
Diệp Gia Quân thích thú nhìn đôi tai ửng đỏ kia, đột nhiên nổi máu trêu ghẹo, ghé sát đến cắn nhẹ vành tai Dương Uyển Linh, giọng nói than thở mang theo hơi nóng quẩn quanh bên tai cô mãi không chịu tan: “Bà Diệp không thấy anh đẹp trai sao? Buồn thật.”
“A.” Cơ thể run lên như bị điện giật, Dương Uyển Linh đỏ mặt đẩy Diệp Gia Quân ngồi dậy, lảng tránh ánh mắt nóng rực nói nhanh, “Không còn sớm nữa em phải đến phim trường.”
Hai chân Dương Uyển Linh vừa chạm đất đã có một cách tay rắn chắc vòng qua eo nhỏ, kéo ngược trở về. Diệp Gia Quân thuận thế lật người đè lên: “Buổi ghi hình hôm nay tạm hoãn.”
Đặt tay lên ngực Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh quên luôn việc giãy giụa, ngẩng đầu tròn mắt hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Gia Quân vươn một ngón tay chọt chọt chớp mũi Dương Uyển Linh, nở nụ cười xấu xa: “Chúng ta trước tiên làm việc quan trọng hơn đi, cái đó nói sau không muộn.”
“Việc quan…” Dương Uyển Linh còn chưa nói hết câu đã bị nụ hôn Diệp Gia Quân chặn lại, đồng thời cảm nhận được vật cứng rắn nào đó chọt vào đùi, cô nhất thời sửng sốt, hiểu “việc quan trọng” anh muốn nói đến là gì, mặt lập tức nóng ran.
Lát sau, Diệp Gia Quân mới chậm rãi buông đôi môi bị dày xéo tới sưng đỏ kia ra, trán kề trán, chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước mỏng, khó nhịn hôn xuống khóe mắt hoen đỏ, khe khẽ thì thầm: “Anh muốn em.”
Dương Uyển Linh thẹn thùng muốn chết, cắn môi không nói tiếng nào, người này thật là, những lời như vậy, sao có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng thế chứ.
“Không nói tức là đồng ý.” Diệp Gia Quân cười, cầm lấy hai tay Dương Uyển Linh ấn lên trên đỉnh đầu.
Đến khi mặt trời đứng bóng, trong phòng rốt cuộc mới chịu yên tĩnh trở lại. Diệp Gia Quân mỹ mãn ôm Dương Uyển Linh đã mệt đến mức mí mắt nhấc lên không nổi vào lòng.
Diệp Gia Quân vuốt ve tấm lưng bóng loáng, mềm mịn, giọng nói liền trở nên khàn khàn: “Ăn trưa rồi ngủ.”
Dương Uyển Linh bắt lấy bàn tay đang làm loạn, chôn mặt vào ngực Diệp Gia Quân lí nhí: “Không ăn. Giờ em chỉ muốn ngủ thôi.”
“Buổi sáng em cũng chưa ăn đấy như vậy không tốt đâu. Ăn chút hẳn ngủ.” Diệp Gia Quân nhìn Dương Uyển Linh vùi mặt vào ngực anh, nhịn không được nhếch môi cười, càng ôm chặt người hơn, nhẹ hôn xuống mái đầu đen mượt.
Dương Uyển Linh đánh nhẹ lên cánh tay anh, cất giọng trách cứ nhưng vẫn nghe ra có mấy phần xấu hổ bên trong: “Còn không phải tại anh à?”
Diệp Gia Quân ho nhẹ mấy tiếng, lưu luyến ngồi dậy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
Dương Uyển Linh ló đầu ra khỏi chăn, thân thể cường tráng bất ngờ đập vào mắt, mặc dù đã thấy qua mấy lần, mặt vẫn khó tránh đỏ bừng, tim đập rộn ràng.
Diệp Gia Quân nhìn sang, Dương Uyển Linh lúng túng quay mặt đi, ý cười trong mắt anh càng sâu, nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, rồi đi đến bên tủ, nhấc điện thoại bàn gọi bữa trưa.
Chẳng mấy chốc, bữa trưa được mang lên, Diệp Gia Quân không để nhân viên khách sạn mang vô mà tự mình ra cửa đẩy xe đồ ăn vào. Sau đó, anh đến bên giường xoa đầu cô: “Dậy ăn nào.”
Dương Uyển Linh khép hờ hai mắt không đáp, tay chân cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Heo lười.” Diệp Gia Quân bật cười, “Anh bế em đi ăn.”
Nói xong, anh liền ôm cả người lẫn chăn lên. Cô xấu hổ, giãy giụa từ chối: “Để em tự ăn.”
“Được.” Diệp Gia Quân vui vẻ đồng ý, thả người xuống giường, khoanh tay đứng ở một bên quan sát.
Dương Uyển Linh lồm cồm bò dậy khỏi ổ chăn, dưới ánh mắt nóng rực của người nào đó, luống cuống mặc quần áo.
Bữa trưa của khách sạn chuẩn bị khá phong phú, bốn mặn một canh. Bấy giờ, Dương Uyển Linh mới cảm thấy đói bụng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Bàn thức ăn nhanh chóng bị hai người càn quét sạch sẽ. Sau khi ăn xong, Dương Uyển Linh xoa xoa chiếc bụng no căng, lười biếng dựa lưng vào ghế. Sực nhớ tới cuộc trò chuyện còn đang dở dang trước đó, cô nghiêng đầu nhìn sang Diệp Gia Quân bên cạnh: “Buổi ghi hình hôm nay sao tạm hoãn thế anh?”
Diệp Gia Quân rót một chén trà, đưa đến bên môi thổi nhẹ, uống xong một ngụm mới nói: “Ngoài Trương Bình Hân hại em ra còn có Ngô An Mỹ cùng gã trợ lý của cô ta.”
“Gì cơ?” Dương Uyển Linh sửng sốt, so với khi hay tin Trương Bình Hân trả thù mình thì càng kinh ngạc hơn gấp bội.
Diệp Gia Quân đại khái kể lại tình hình đêm qua. Dương Uyển Linh nghe xong thở dài một hơi: “Hôm qua, em với Ngô An Mỹ xảy ra tranh chấp trong việc ghi hình. Không ngờ, cô ta lại để bụng chuyện đó.”
Trương Bình Hân báo thù, cô có thể hiểu được, còn Ngô An Mỹ cùng cô bất quá chỉ xem như có chút hiềm khích nho nhỏ thế nhưng đáng để cho cô ta đánh đổi cả tương lai, hợp tác với Trương Bình Hân hại cô sao?
Thấy Dương Uyển Linh rầu rĩ không vui, Diệp Gia Quân kéo cô vào lòng, thấp giọng an ủi: “Gieo nhân nào gặt quả ấy, bọn họ tự làm tự chịu. Đừng vì mấy người không đáng mà phiền lòng, cứ để pháp luật trừng trị bọn họ đi.”
Dương Uyển Linh thuận thế dựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc, lắng nghe nhịp tim gần trong gang tấc, không chỉ vành tai mà trong lòng, trong tim đều nóng lên, dường như khắp thế gian chỉ có mỗi nơi này là cực kì an toàn. Cô hơi ngước mặt, ở góc độ này chỉ nhìn thấy cần cổ thon dài cùng chiếc cằm trơn bóng, khẩn trương nói: “Người trợ lý kia cũng không phải cố ý, chỉ làm theo lời Ngô An Mỹ thôi, có thể tha cho anh ta không?”
Nhớ tới dáng vẻ khúm núm, sợ hãi của người trợ lý khi bị Ngô An Mỹ quát tháo, Dương Uyển Linh liền thấy mủi lòng.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập mong chờ kia, Diệp Gia Quân không có cách nào từ chối được: “Mọi việc đều nghe em.”
Dương Uyển Linh cười tít mắt, chủ động hôn “chụt” một phát lên má Diệp Gia Quân: “Anh thật tốt.”
Diệp Gia Quân hơi giật mình, đồng tử trong mắt nhất thời tối đi, giữ gáy Dương Uyển Linh, nghiêng mặt chuẩn xác ngậm lấy chiếc miệng nhỏ nhắn, nhàn nhã thưởng thức.
Sau khi Ngô An Mỹ rút khỏi dự án Bầu trời đêm, liền có vô số minh tinh tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán, khiến dư luận một phen dậy sóng. Cuối cùng bên phía Diệp Khang quyết định chọn Cao Khả Hân - nữ diễn viên mới nổi gần đây nhờ đảm nhiệm vai nữ tám trong một phim tâm lý tội phạm.
Cao Khả Hân là một người rất dễ nói chuyện, tính cách cởi mở, hòa đồng khiến việc ghi hình rất thuận lợi, chưa đến một tuần đã hoàn thành xong hết các cảnh quay. Do đó, đoàn phim nhanh chóng kết thúc công việc trở về nước.
Dương Uyển Linh quay về công ty làm việc thì phát hiện ánh mắt và thái độ mọi người dành cho cô rất kì lạ. Sau đó, cô mới biết chuyện Diệp Gia Quân ngủ cùng phòng với cô ở khách sạn nước X đã lan truyền hết trong nội bộ công ty.
Đối với chuyện này, Diệp Gia Quân chỉ nhún vai, thản nhiên nói: “Em là vợ của anh, sớm muộn cũng công khai ra bên ngoài, trên dưới công ty đều sẽ biết thôi, chi bằng bây giờ tập thích ứng trước.”
Dương Uyển Linh cảm thấy Diệp Gia Quân nói rất có lý, vả lại hai người không chỉ đơn thuần là vợ chồng trên danh nghĩa nữa, nên cô đối với mối quan hệ của bọn họ hoặc thậm chí danh xưng bà Diệp cũng không còn cảm xa lạ hay không chân thực nữa. Vì thế, cô không tiếp tục xoắn xuýt mà thản nhiên đối mặt với mọi chuyện.
Mặc dù ban đầu, thái độ và ánh mắt mọi người trong công ty làm Dương Uyển Linh không thoải mái, nhưng mấy ngày tiếp theo đó, cô quen dần và không thấy khó chịu như trước nữa.
Cuộc sống sinh hoạt cũng trở nên thú vị, giống gia đình hơn. Dương Uyển Linh sẽ tranh thủ những lúc rảnh rỗi xuống bếp nấu ăn, một nhà ba người cùng nhau thưởng thức, cùng nhau xem phim, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài mua sắm, thật sự rất có mùi vị gia đình.
Nhưng so với sinh hoạt ung dung thoải mái của Dương Uyển Linh thì có người sống không được tốt lắm.
Trần Huy Cường núp sau gốc cây, mũ lưỡi trai kéo thấp vẫn không che nổi mái đầu đã lâu không cắt tỉa gọn gàng, tóc tai dài thượt rối bù như ổ quạ trượt ra khỏi vành mũ. Đôi mắt vằn lên tia máu nhìn chòng chọc cổng sắt đóng chặt, anh ta nghiến răng nghiến lợi, hậm hực bóp nát lon bia rỗng trong tay ném mạnh xuống đất.
“Mẹ kiếp. Tôi sống chật vật còn thua cả một con chó, cô thì hay rồi, sống thảnh thơi sung sướng quá ha.” Trần Huy Cường cười gằn, trong lòng thoáng dao động.
Kể từ sau đêm đó, anh ta ngày ngày sống trong trạng thái lo sợ, bất an, sợ việc giết Dương Uyển Linh bại lộ, cảnh sát sẽ đến tìm. Sau đó, anh ta lại biết được cô không chết, chỉ hôn mê thôi nhưng điều đó cũng không khiến trạng thái tinh thần anh ta tốt lên, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ cô sẽ vạch tội anh ta trước mặt Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân là một tên tàn bạo, phách lối, không thể nào nghe Dương Uyển Linh nói xong mà không tìm đến anh ta tính sổ. Chỉ có một cách giải thích là cô còn lưu luyến, không quên được anh ta.
Nhưng Trần Huy Cường trời sinh vốn đa nghi, hơn nửa tháng nay vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận Dương Uyển Linh, hòng dò xét thái độ cô đối với anh ta. Nếu giống như dự đoán, anh ta mới có thể an tâm ngủ ngon giấc.
Kết quả, người chưa tiếp cận được, đã chứng kiến vô số hành động thân mật của Dương Uyển Linh cùng Diệp Gia Quân. Anh ta liền dao động, hoài nghi có phải cô đang đào hố để dụ anh ta nhảy xuống hay không?
Trần Huy Cường đá bay lon bia dưới đất, buồn bực rời đi, đi được mấy bước lại không cam lòng ngoái đầu nhìn tòa biệt thự hoa lệ đang sáng đèn đằng kia.
“Uyển Linh, cô giỏi lắm còn biết chơi trò mèo vờn chuột.”
Trần Huy Cường - kẻ không cam lòng làm “chuột”, lục lọi túi bóng, cầm lấy lon bia, bật nắp, đưa lên miệng, ngửa cổ uống ừng ực.