Ngô An Mỹ híp mắt quan sát đối phương, cất giọng hỏi lại: “Cô ta?”
Người phụ nữ tiến lên, thu hẹp khoảng cách, tỏ vẻ thần bí phun ra cái tên: “Chính là Dương Uyển Linh.”
Ngô An Mỹ không phải đèn cạn dầu, đâu ngốc đến mức vô duyên vô cớ hợp tác với kẻ lai lịch không rõ, còn chẳng biết thù hay bạn. Cô ta cảnh giác lùi về sau: “Cô là ai? Tại sao tôi phải hợp tác với cô?”
Thái độ người phụ nữ trở nên nôn nóng, gấp gấp giới thiệu bản thân: “Tôi là Trương Bình Hân, nhân viên Diệp Khang. Vốn đã chướng mắt cô ta lâu rồi nhưng chưa có dịp báo thù.”
Tiếp đó, Trương Bình Hân bắt đầu dàn dựng lên một câu chuyện, nào là Dương Uyển Linh ở công ty hống hách ra sao, chèn ép người khác thế nào, vì muốn leo lên chức trưởng nhóm có thể không từ bất kì thủ đoạn, không tiếc bán rẻ thân thể quyến rũ biết bao đàn ông rồi lên giường với người ta,...
Trương Bình Hân kể vô cùng tỉ mỉ, chi tiết, sống động như thật. Đến Ngô An Mỹ vốn ban đầu đang hoài nghi tính thật giả nhưng dưới sự dẫn dắt tài tình của Trương Bình Hân, cô ta cũng dần tin là thật.
Lửa giận được châm thêm dầu càng bùng cháy dữ dội hơn, Ngô An Mỹ hừ lạnh, bất bình mắng: “Thật sự quá mức trơ tráo.”
Nhận thấy thời cơ đã đến, Trương Bình Hân lần nữa đưa ra lời mời hấp dẫn: “Nếu chúng ta đã đồng bệnh tương lân vậy sao không hợp tác với nhau chỉnh cho cô ta một trận ra trò?”
“Ai cùng loại người với cô chứ?” Ngô An Mỹ bĩu môi khinh thường, trong lòng thầm chửi rủa, mặt dày, ảo tưởng sức mạnh, ai muốn cùng hạng với đồ xấu xí như ả ta.
Thái độ xem thường kia rất rõ khiến Trương Bình Hân tức hộc máu, một Dương Uyển Linh thôi đã đủ làm cô ta hận thấu xương, lúc này lại lòi thêm một Ngô An Mỹ nữa, nhưng hiện tại Ngô An Mỹ còn có giá trị lợi dụng, cô ta không thể trở mặt chỉ có thể nín nhịn, hèn mọn cầu xin giúp đỡ.
Trương Bình Hân cố đè xuống cơn nóng nảy ra chiêu hiểm: “Lúc chiều cô bị Dương Uyển Linh ức hiếp, đến tối lại bị cô ta chỉnh thảm. Lẽ nào cô không tức giận? Hay cô muốn nuốt trôi cục tức này cho xong chuyện, mặc cô ta đè đầu cưỡi cổ?”
Những lời này thành công kích thích Ngô An Mỹ. Tuy cô ta không muốn dính líu đến ả xấu xí này, nhưng Dương Uyển Linh quá đáng ghét, chỉnh cho một trận cũng là ý hay, để xem sau này còn dám vênh váo trước mặt cô ta nữa hay không.
Cô ta khoanh tay, nói với thái độ như ban ơn: “Thôi được, nói kế hoạch của cô đi.”
Người so với người sao càng đáng ghét hơn thế này, Trương Bình Hân thầm tự nhủ với chính mình phải nhẫn nhịn, phải bình tĩnh. Cô ta cười xun xoe: “Vâng.”
****
Khách sạn Ban Mai, phòng 567.
Dương Uyển Linh không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô trở mình, rõ ràng cả người rất mệt lại chẳng thể vào giấc. Cô thở dài, tầm mắt rơi xuống chỗ trống bên cạnh. Trong đầu bấc giác hiện lên khuôn mặt điển trai của Diệp Gia Quân và nhớ đến cảm giác được người nọ ôm vào lòng mỗi đêm.
Dương Uyển Linh giật mình, mặt đỏ tim đập, trong lòng hoảng hốt quá chừng, cảm thấy bản thân bị bệnh rồi. Cô chỉ mới ngủ cùng Diệp Gia Quân mấy hôm mà đã quen với sự có mặt của anh, bây giờ không khỏi thấy trống vắng, hiu quạnh. Thói quen này quả thật không tốt chút nào.
“A… điên mất thôi.” Dương Uyển Linh vò đầu bức tóc, lăn qua lộn lại trên giường, sắp không thể hiểu nổi chính mình nữa.
Qua một lát sau, Dương Uyển Linh mới thôi kích động, trầm mặc nhìn chòng chọc trần nhà thở dốc, sau đó cô tự thôi miên chính mình: “Càng thức sẽ chỉ càng suy nghĩ lung tung, chi bằng cố gắng ngủ thôi.”
Dương Uyển Linh nhắm mắt, không tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Lúc này bỗng một làn khói men theo khe cửa nhẹ nhẹ chui vào phòng. Dương Uyển Linh - người đáng lý mất ngủ lại đột nhiên rơi vào giấc ngủ say.
Lại qua thêm một lúc nữa, nắm cửa khẽ xoay, hai bóng người lén lút chui vào phòng, rón rén đi đến bên giường. Men theo ánh trăng, dễ dàng nhận thấy đây là một nam, một nữ.
“Cô ta đã ngâm thuốc chưa thế?” Người đàn ông đè thấp giọng, lo sợ đánh thức Dương Uyển Linh.
Trương Bình Hân cho gã một cái liếc mắt xem thường, dùng hành động chứng minh. Cô ta giơ chân đạp một phát thật mạnh vào người Dương Uyển Linh.
Gã đàn ông hết hồn, kêu lên một tiếng đầy hoảng sợ.
Ả đàn bà Ngô An Mỹ chết tiệt, tìm đâu ra cái tên nhát cáy này, giúp đâu chẳng thấy chỉ tổ vươn tay vươn chân thêm. Trương Bình Hân tức tối chửi rủa trong bụng, khom người nhấc Dương Uyển Linh lên.
“Còn đứng ngây ra đó, không mau lại phụ tôi một tay.” Trương Bình Hân trừng gã, tưởng chừng sắp rớt con mắt ra ngoài tới nơi.
“Xin lỗi.” Người đàn ông cười ngại ngùng, vội vàng chạy đến giúp đỡ. Tuy nhiên, gã vẫn không nhịn được hỏi, “Sẽ không tỉnh lại giữa chừng đấy chứ?”
“Anh là đàn ông mà sao lắm lời như đàn bà thế?” Trương Bình Hân gầm lên đã hoàn toàn bị chọc cho mất hết kiên nhẫn.
Gã đàn ông run rẩy, lập tức ngậm chặt miệng, thành thật phụ giúp cô ta.
Gần hai giờ sáng, đa số mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, trên hành lang yên tĩnh không một bóng người nhưng để phòng ngừa bất trắc, Trương Bình Hân vẫn quyết định chọn đi cầu thang bộ, thứ nhất tránh camera, thứ hai là tránh người.
Ra đến sân sau khách sạn, Trương Bình Hân chỉ tay về một hướng: “Đi đường này.”
Đây là một lối đi tắt khá vắng vẻ, bình thường ít người lui tới mà trước đó Trương Bình Hân tình cờ phát hiện được. Nhờ vậy, hai người rất thuận lợi mang Dương Uyển Linh rời khỏi khách sạn mà thần không hay quỷ không biết.
Phía sau khách sạn Ban Mai là một hồ nước nhân tạo có diện tích khá lớn được hình thành từ mấy thập kỷ trước. Xung quanh hồ bao bọc bởi vô số cây cối, cỏ dại, nhìn qua trong vô cùng um tùm, rậm rạp, đến cả ánh trăng cũng không thể chiếu lọt.
Trương Bình Hân đi trước rọi đèn pin dẫn đường, người đàn ông cõng Dương Uyển Linh đuổi bước theo sau.
Dương Uyển Linh nằm trên lưng gã, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay buông thõng đong đưa theo mỗi nhịp bước chân gã. Cô không hề hay biết, chỉ mấy phút nữa thôi bản thân sẽ bị hai kẻ điên này chỉnh thảm.
Mặt đất phủ một lớp lá dày ẩm ướt, gã đàn ông mấy lần trượt chân loạng choạng suýt ngã, gã vội túm chặt Dương Uyển Linh, căng thẳng đến chảy đầy mồ hôi hột.
“Vô dụng.” Trương Bình Hân nhăn mặt ghét bỏ, “Cẩn thận chút coi, chẳng may đánh thức cô ta, tôi với anh chết chắc đấy.”
“Tôi… tôi… xin… xin… lỗi” Gã đàn ông nghe thế, nghiêm túc mở to mắt nhìn chằm chằm dưới chân, mò mẫm bước đi từng bước chậm chạp.
Cách hồ nước càng gần, cây cối càng thêm phát triển tươi tốt nhất là đám cỏ dại đã cao qua thắt lưng người trưởng thành. Con đường do dân bản địa tạo ra cũng đã sớm bị đám cỏ dại này chiếm cứ, Trương Bình Hân và gã đàn ông vừa đi vừa dọn đường, mất khá nhiều công sức và thời gian.
Đám chim chóc, quạ đen bị động tĩnh bọn họ gây ra dọa sợ, hốt hoảng kêu vang, đập cánh bay tán loạn.
“Á… trời đất… tiếng gì ghê vậy?” Mặt gã đàn ông tái mét, cảnh giác nhìn quanh, “Là… ma… ma sao?”
Trương Bình Hân vừa mệt vừa tức, nghe gã kêu lập tức mở miệng chửi: “Mẹ nó tiếng quạ kêu cũng sợ. Thứ đàn ông vô dụng, nhát cáy, không được tích sự gì hết.”
“Nhưng… tôi sợ thật mà.” Gã ấm ức, từ nhỏ đến lớn gã có bao giờ nghe thấy tiếng quạ kêu đâu.
“Thử nói một tiếng nữa xem, tôi khâu miệng anh lại bây giờ.” Trương Bình Hân trưng ra bộ mặt dữ tợn đe dọa.
Gã im bặt, không dám có hé tiếng nào. Trương Bình Hân quát lên thúc giục: “Đi nhanh lên.”
Đi thêm một đoạn nữa thì tới ven hồ, Trương Bình Hân nhìn thấy ba bóng người ngồi chồm hổm hút thuốc dưới gốc cây đại thụ. Cô ta quay sang nói với gã: “Ở yên đây đợi tôi.”
Ra lệnh xong, cô ta một mình đi về phía đó.
Ba người kia nghe thấy tiếng bước chân lập tức xoay đầu nhìn, thấy rõ người đến thì hưng phấn đứng lên.
Vì khác biệt ngôn ngữ, một người đàn ông trong đó đưa tay chỉ chỉ miếng bè gỗ nằm trên đất.
Trương Bình Hân gật đầu, nói với họ mấy câu bằng tiếng nước X, rồi rút một xấp tiền đưa cho ba người đàn ông.
Ba người đàn ông lấy tiền xong, mặt mày hớn hở, không nấn ná lại lâu, nhanh chóng khoác vai nhau bỏ đi.
Bấy giờ, gã đàn ông kia mới cõng Dương Uyển Linh đi tới.
Trương Bình Hân chỉ đạo: “Đặt cô ta lên bè gỗ.”
Gã gật đầu, thả Dương Uyển Linh xuống, còn tiện tay chỉnh cho cô nằm ngay ngắn, thẳng thớm. Sau đó gã cùng Trương Bình Hân hợp sức khiêng bè gỗ ra đến ven hồ rồi thả xuống nước.
Nhìn bè gỗ ngày càng trôi xa, gã quay sang lo lắng: “Sẽ không hại chết người đấy chứ?”
Nếu Dương Uyển Linh chết thật, mấy người bọn họ sẽ trở thành kẻ giết người, nghĩ thôi sống lưng gã đã lạnh toát hết rồi.
“Không đâu, đợi sáng mai sẽ có người phát hiện cứu cô ta lên thôi.” Trương Bình Hân nheo mắt nhìn bóng người trên bè gỗ chỉ còn chấm nhỏ phía xa.
Trong đêm tối khuôn mặt Trương Bình Hân lộ ra nụ cười, sát ý xẹt qua đáy mắt. Cô ta chợt nảy lên một suy nghĩ độc ác, nếu như Dương Uyển Linh chết đi… cũng tốt đỡ làm cho cô ta chướng tai gai mắt nữa.
Ở một nơi khác, xe hơi màu đen chậm rãi dừng trước cổng khách sạn Ban Mai. Hai người đàn ông bước xuống xe, một người trong đó toát lên vẻ lạnh lùng, cao ngạo, khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng khiến ai nhìn vào cũng không thể rời mắt nhưng lại không có can đảm đến gần.
Hai người đàn ông vừa bước vào cửa đã làm cho lễ tân đang gật gà ngủ gục lập tức sáng bừng hai con mắt.
“Hai anh qua đêm ạ?” Lễ tân tự minh chạy tới tiếp đón, liến thoắng giới thiệu, “Khách sạn chúng tôi có phòng cao cấp và bình dân, không biết các anh chọn loại phòng nào?”
“Phòng 567 chỉ đường giúp tôi.” Người đàn ông đẹp trai lưu loát nói bằng ngôn ngữ nước X.