Phòng ngừa Dương Uyển Linh từ chối, Trần Huy Cường đe dọa: “Không đi đừng trách tôi tại sao ác độc.”
Dương Uyển Linh bật cười trào phúng. Cuối cùng cũng có một ngày Trần Huy Cường khiến chút tình yêu sót lại của cô cạn sạch.
Trần Huy Cường trừng mắt, nổi cáu chất vấn Dương Uyển Linh cười cái gì. Cô cúi người nhặt thẻ phòng từ dưới đất lên, nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh tanh:
“Sau khi lấy được hợp đồng tôi với anh không ai nợ ai nữa.”
Bao năm qua, Dương Uyển Linh luôn thấy có lỗi với Trần Huy Cường nên dù anh ta ngang ngược, buông lời mắng nhiếc nhục mạ hay thậm chí động tay động chân cô đều nhẫn nhịn tha thứ nhưng hôm nay anh ta lại xem cô như công cụ kiếm tiền, chạm vào điểm mấu chốt cũng khiến đáy lòng cô nguội lạnh.
Đến khi Trần Huy Cường kịp phản ứng, bóng dáng Dương Uyển Linh đã biến mất sau cửa. Anh ta híp mắt cười gằn: “Đừng hòng.”
Thấy bản thân bị bỏ xó một bên, Mai Hương nào chịu bèn ôm cổ anh ta nũng nịu: “Anh yêu.”
Trần Huy Cường đã sớm mất hứng, bực dọc hất cô ả, tiện tay cầm ly thuỷ tinh gần đấy ném mạnh xuống đất hòng phát tiết cơn giận dữ.
“Mẹ kiếp. Tôi còn chưa trả thù đủ đâu. Muốn thoát khỏi tôi? Nực cười.”
Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa kia, Dương Uyển Linh dường như trút bỏ được gông xiềng. Cô lạc lõng giữa phố xá đông người, bàn tay siết chặt thẻ phòng đến trắng bệch. Thành phố lớn nhường này, kẻ qua người lại tấp nập nhưng cô thấy thật cô đơn.
Loading...
Thời gian cứ vậy chậm chạp trôi qua, Dương Uyển Linh nhúc nhích thân thể đã sớm đông cứng vì lạnh, bắt taxi đến khách sạn B&K. Cô đứng lặng ngước nhìn tòa kiến trúc đồ sộ trước mắt, hồi lâu mới lấy hết dũng khí tiến vào.
Dưới sự chỉ dẫn của lễ tân khách sạn, Dương Uyển Linh đi lên tầng mười lăm. Thang máy mở ra, cô lục lọi túi xách lấy thẻ phòng thì bất ngờ cả người bị đụng trúng, cô lảo đảo ngã nhào ra sàn bên tai vang vọng tiếng thét như heo chọc tiết.
Đối diện Dương Uyển Linh là người phụ nữ ăn mặc thiếu vải, trang điểm đậm, xịt nước hoa thơm phức, dáng vẻ đo đất cũng không đẹp hơn cô là bao.
“Xin lỗi.” Cô cắn răng nhịn đau cuống quýt đỡ cô ta.
“Cô đi đứng kiểu gì vậy? Bộ không có mắt à?” Cô ta không những không cảm kích còn ghét bỏ đẩy Dương Uyển Linh sau đó tự mình lồm cồm bò dậy.
“Xin lỗi tôi không cố ý.” Dương Uyển Linh không muốn làm lớn chuyện nhẹ nhàng nhận lỗi về mình.
Cô ta hừ lạnh nhặt lấy túi xách và thẻ phòng, chửi bới thêm mấy câu cho bõ tức rồi hất mặt rời đi.
Dương Uyển Linh thở dài một hơi, đầu óc có chút choáng váng. Cô lắc đầu cố xua tan cơn chóng mặt đột ngột ùa đến, cầm lấy thẻ nhìn số phòng sau đó ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm phòng 555.
Băng qua hành lang dài gấp khúc, khoảnh khắc nhìn thấy căn phòng 555 lòng Dương Uyển Linh thoáng chốc nặng nề. Cô tự an ủi chỉ cần qua đêm nay thôi mọi chuyện sẽ kết thúc. Cô sẽ được giải thoát, không còn dính líu tới Trần Huy Cường nữa.
Dương Uyển Linh quẹt thẻ, nhìn căn phòng không một bóng người bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cố dằn lòng không bỏ chạy, cô chậm chạp đi vào.
Hai mươi phút sau, Dương Uyển Linh bắt đầu phát sốt, cả người nóng ran như ngồi trong lò lửa. Cô đoán nguyên nhân có lẽ là vì hứng gió cả đêm. Cô chống đỡ thân thể đứng lên khỏi ghế sofa, loạng choạng tiền về chiếc giường duy nhất trong phòng.
Dương Uyển Linh thả người xuống giường, kéo chăn trùm kín mít. Vì sốt cao mà đầu óc mơ mơ màng màng, cô cũng dần nới lỏng cảnh giác. Trước khi rơi vào giấc ngủ, cô thầm nghĩ: “Ngủ một giấc cũng tốt, không cần phải đối mặt với bộ dáng suồng sã của lão. Đêm nay cứ coi như bị chó cắn vậy.”
Tầng mười tám khách sạn B&K.
Trong một phòng tiệc xa hoa, Diệp Gia Quân lắc lắc ly rượu vang trong tay, cười như không cười nhìn mấy lão cáo già đang diễn trò trước mặt, câu nào câu nấy được thốt ra nhìn thì có vẻ tâng bốc anh đến tận mây xanh, nhưng thực chất mục đích cuối cùng là muốn đặt một chân vào dự án nguồn năng lượng mới của Tập đoàn Diệp Khang, cùng nhau phân chia miếng bánh béo bở này.
“Gia Quân đúng là tuổi trẻ tài cao, dưới sự dẫn dắt của cháu Tập đoàn Diệp Khang ngàng càng phát triển, năm xưa nếu chú bằng một nửa cháu thì WTS đã không như hiện tại. Cháu khiến chú cảm thấy thật hổ thẹn.” Lý Thành Minh cười ha hả vỗ vai anh, “Nào uống với chú một ly.”
Diệp Gia Quân sớm đã nhìn thấu dã tâm bừng bừng của Lý Thành Minh trong lòng âm thầm cười lạnh. Ngoài mặt anh bình tĩnh chạm ly, không đắc ý cũng không tự cao đáp:
“Chú Minh khiêm tốn rồi. Mọi người ở đây có ai không rõ chú một tay gây dựng TWS từ con số không cho đến trở thành tập đoàn có tên tuổi như hiện nay. Cháu bất quá chỉ đi lên từ cơ ngơi cha ông để lại.”
Lý Thành Minh khoái chí cười to, ngửa cổ cạn sạch ly rượu.
Cao Duy Trường bên cạnh cũng không chịu lép vế, tấm tắc khen ngợi:
“Lão Khang thật có phúc. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Duy Khánh mà được một nửa như cháu thì chú cũng đỡ lo, có thể yên tâm giao Cao An cho nó rồi.”
“Chú Trường quá khen rồi.” Diệp Gia Quân mỉm cười kính rượu ông ta.
Sau đó những người khác cũng hùa theo tâng bốc, nói bóng nói gió về dự án nguồn năng lượng mới.
Diệp Gia Quân máy móc xã giao cùng bọn họ, tâm tư lại bay xa. Anh bất giác nhớ tới người phụ nữ ban chiều, dùng tư thái hiên ngang, tự tin, đứng trước mặt anh dõng lạc đưa ra yêu cầu.
“Hai triệu tệ ít quá, tôi vẫn muốn hạng mục nguồn năng lượng mới kia.”
Xem ra cô còn thẳng thắn hơn mấy lão già đây nhiều. Anh bất giác nhếch môi mỉm cười.
Lúc tan tiệc đã quá nửa đêm, Diệp Gia Quân ngà ngà say được Bạch Hải dìu về phòng.
“Cậu về nghỉ ngơi đi.” Diệp Gia Quân khoác tay ý bảo bản thân có thể tự vào phòng.
“Tôi ở phòng đối diện, Diệp tổng cần gì cứ gọi tôi nhé.” Bạch Hải lo lắng dặn dò. Hôm nay vì muốn chuốc say Diệp tổng mà đám người kia cách gì cũng dùng, anh đứng một bên sốt ruột thay nhưng lại không thể làm gì.
Diệp Gia Quân vào phòng, tầm mắt vì men rượu mà có chút mông lung. Anh vươn tay day day ấn đường, không có hứng thú quan sát bài trí gian phòng đi thẳng một mạch vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước róc rách.
Nước ấm bao bọc lấy thân thể rắn chắc, Diệp Gia Quân thoải mái thở hắt, đầu óc theo đó cũng dần tỉnh táo trở lại. Anh tắt vòi sen, quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Mười hai giờ đêm, thành phố A vẫn rực rỡ sáng đèn như ban ngày, ánh đèn neon muôn màu muôn sắc chiếu sáng cả một vùng trời rộng lớn. Diệp Gia Quân rủ mắt nhìn biển xe li ti như kiến đang băng băng trên khắp mọi nẻo đường. Bàn tay cầm khăn qua loa lau khô tóc.
Đợi mái tóc chỉ còn hơi ẩm ướt, Diệp Gia Quân ném khăn sang một bên chậm rãi đi về phía giường. Vừa đặt lưng nằm xuống, anh đã nhạy bén phát giác ra điểm khác thường. Anh nghiêng đầu liền thấy bên cạnh có một người đang cuộn tròn trong chăn.
Diệp Gia Quân nhíu mày, khuôn mặt lạnh lẽo đến cực điểm, cơn giận dữ như ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Mấy lão già kia đã sớm sốt ruột đến hồ đồ biết rõ anh có bệnh ghét phụ nữ mà vẫn làm liều đưa phụ nữ tới cho anh.
Diệp Gia Quân hất chăn mắt sắc như dao nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ đang dần lộ ra trước không khí. Gương mặt đỏ ửng bất thường, dường như ngủ không yên giấc hai hàng lông mày cau chặt thành một đường.
Đôi mắt đen thăm thẳm chợt lóe lên ngỡ ngàng, Diệp Gia Quân khó tin nhìn Dương Uyển Linh.
Giữa lúc Dương Uyển Linh tưởng chừng sắp bị nướng chín bên cạnh chợt xuất hiện một luồng khí mát lạnh, cô thì thào: “Mát quá… thật… mát”
“Cô nói gì?” Diệp Gia Quân khó hiểu cúi người lắng nghe, kết quả bị đôi tay nóng rực ôm chầm lấy, thân thể mềm mại như nước dán sát vào người.