Bộ dạng cà lơ phất phơ lập tức biến mất, Cao Hoàng Lâm nghiêm túc trở lại, có hơi ngạc nhiên, xoa cằm trầm ngâm: “Uyển Linh không nhớ chuyện xảy ra tối qua à?” Nhưng dù sao cũng là bác sĩ, đã thấy qua vô số chuyện lạ kì trên đời nên rất nhanh bình tĩnh lại, anh nói, “Cho cậu xem cái này.”
Cao Hoàng Lâm lấy xấp tài liệu đặt ở bên tay trái mình đưa cho Diệp Gia Quân. Anh nhận lấy, lật ra xem. Cao Hoàng Lâm ngồi đối diện bắt đầu giải thích: “Đây là bệnh án của Uyển Linh vào năm năm trước. Theo những gì được ghi chép ở trong này, cô ấy từng bị đuối nước, được người ta cứu đưa đến bệnh viện. Nhưng lúc tỉnh lại, cô ấy mất đi trí nhớ về một năm đó. Cậu thấy có trùng hợp hay không?”
Ánh mắt Diệp Gia Quân dừng lại ở một hàng chữ, trầm giọng đọc: “Nguyên nhân là vì quá sợ hãi?” Sau đó ngước mắt lên chờ đợi, “Chẳng lẽ lần này cũng là vì quá sợ hãi?”
Cao Hoàng Lâm mỉm cười, nói với vẻ xâu xa: “Trên đời này vốn không thiếu những chuyện kì lạ…”
Diệp Gia Quân thay Cao Hoàng Lâm nói nốt: “Nhưng cũng có thể do yếu tố bên ngoài gây ra.”
Bác sĩ Cao của chúng ta vỗ đùi cái bốp, cười toe toét đến không thấy cả mắt: “Tôi với cậu thật tâm đầu ý hợp nha.”
“Tôi không thích đàn ông.” Diệp Gia Quân phũ phàng phun ra một câu.
Cao Hoàng Lâm liếc xéo người đối diện, giả giọng õng ẹo: “Quỷ sứ hà. Người ta không chịu đâu.”
Diệp Gia Quân nổi da gà, lạnh lùng nhắc nhở: “Tập trung chính sự giùm cái đi.”
Câu nói này nhanh chóng làm thức tỉnh cái người chơi vui đến quên trời quên đất quay về. Cao Hoàng Quân sờ mũi xấu hổ: “Ngại quá.” Sau đó hắng giọng, trở về làm bác sĩ Cao đứng đắn, “Tạm thời để Uyển Linh ở lại bệnh viện vài ngày, tôi sẽ kiểm tra và theo dõi.”
Đây cũng là điều Diệp Gia Quân nghĩ tới nên anh không có ý kiến, gật đầu đồng ý ngay tức khắc: “Được.”
“Cậu tìm ra gã đó chưa?” Cao Hoàng Lâm quan tâm nhất việc này.
“Gã” trong lời Cao Hoàng Lâm chính là ám chỉ kẻ ra tay với Dương Uyển Linh tối qua.
Đáy mắt Diệp Gia Quân chợt lạnh, một ngày chưa bắt được gã thì cái gai trong lòng anh chưa rút ra được, cực kì khó chịu và phẫn nộ, nghiến răng: “Vẫn chưa.”
Cao Hoàng Lâm thở dài đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc Uyển Linh lại không nhớ gì cả.”
Khiến cho một việc tưởng chừng như đơn giản lại biến thành muôn vàn khó khăn, bế tắc.
Diệp Gia Quân dịu dàng vuốt ve ba chữ “Dương Uyển Linh” trên bệnh án, nở nụ cười đầy bất đắc dĩ, trong lòng vô cùng mâu thuẫn: “Không nhớ cũng tốt. Tôi không muốn Uyển Linh phải khổ sở.” Như nhớ ra điều gì, anh ngước mắt, “Đúng rồi, cậu đừng nói cho cô ấy biết sự thật.”
Cao Hoàng Lâm được nhét cho đống “thức ăn cho chó”, cảm thấy ê răng quá chừng, chắc anh phải đi tìm gấp một cô bạn gái thôi: “Không thành vấn đề.”
“Nhất định tôi sẽ tìm ra gã.” Không phải nói cho Cao Hoàng Lâm nghe mà đang nói với chính mình, bàn tay đặt trên bàn cuộn chặt, khớp xương kêu răng rắc.
Cao Hoàng Lâm rùng mình, tầm mắt dời từ tay Diệp Gia Quân sang bệnh án, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, nội tâm giằng co dữ dội.
Thấy Cao Hoàng Lâm há miệng, cứ muốn nói rồi lại thôi. Diệp Gia Quân chịu hết nổi, lên tiếng trước: “Nói đi.”
Cao Hoàng Lâm do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn nói ra tất cả: “Thật ra còn có một chuyện khác nữa.”
“Mau nói.” Tất cả những chuyện liên quan đến Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân đều trở nên nôn nóng, “Từ khi nào mà cậu biến thành lề mề như thế?”
Cao Hoàng Lâm nghĩ bụng, không phải vì nghĩ cho cậu hay sao? Cân nhắc từ ngữ kĩ càng, anh mở miệng: “Từ bệnh án của cô ấy, tôi phát hiện được nữa… năm năm trước cô ấy đã từng sinh con. Đáng tiếc, đứa bé mệnh khổ, chưa kịp nhìn thấy thế giới bên ngoài đã chết trong bụng mẹ.”
Dây thần kinh căng cứng như dây đàn chậm rãi thả lỏng, Diệp Gia Quân còn tưởng chuyện gì to tát lắm. Trước khi đồng ý kết hôn, Dương Uyển Linh đã kể hết cho anh nghe rồi. Anh điềm nhiên hỏi: “Thì sao?”
“Cậu không để ý chút nào à?” Cao Hoàng Lâm tiếp tục thăm dò, không phải anh muốn chia rẽ hạnh phúc vợ chồng nhà người ta mà chỉ muốn Diệp Gia Quân biết được sự thật, không muốn thấy người bạn chí cốt của mình bị lừa dối.
Đáy mắt Diệp Gia Quân lóe sáng, đóng lại bệnh án, đứng lên: “Tôi cũng có con trai, cô ấy cũng đâu ghét bỏ tôi.”
Anh còn phải về chăm sóc Dương Uyển Linh, không rảnh ở đây nói nhảm với người này.
Cao Hoàng Lâm giơ ngón cái: “Không hổ Diệp đại thiếu gia.” Nhìn bóng lưng Diệp Gia Quân, anh chợt nói tiếp, giọng điệu vô cùng trân thành, “Hi vọng Uyển Linh có thể giúp cậu hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh trong quá khứ.”
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa khẽ khựng lại nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi mà thôi, giọng Diệp Gia Quân không nghe ra cảm xúc khác thường gì: “Yên tâm đi.”
Trong phòng chỉ còn mỗi Cao Hoàng Lâm, anh dựa lưng vào ghế, nhìn đăm đăm cánh cửa khép chặt, lẩm bẩm: “Hi vọng giống như cậu nói.”
Dương Uyển Linh ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa thì xuất viện.
Trước cổng bệnh viện, sau khi Dương Uyển Linh vào trong xe, Cao Hoàng Lâm tiến lên vỗ vai Diệp Gia Quân, hạ thấp giọng: “Có kết quả tôi sẽ báo với cậu.”
Mặc dù chưa tìm ra điểm khác thường trên người Dương Uyển Linh, nhưng Cao Hoàng Lâm sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Khác với vẻ ngoài cà lơ phất phơ của mình, trong công việc anh rất nghiêm túc, hoàn toàn tuân thủ tốt đạo đức nghề nghiệp của một vị bác sĩ.
“Được.” Diệp Gia Quân gật đầu, “Tôi đi đây.”
“Tạm…” Cao Hoàng Lâm chưa nói hết câu, Diệp Gia Quân đã mở cửa chui tọt vào trong xe. Cao Hoàng Quân tạch lưỡi ai oán nhìn theo bóng chiếc xe chạy xa, “Đúng là nhẫn tâm mà.”
Xe chậm rãi dừng trước biệt thự, Dương Uyển Linh vừa bước xuống xe đã nhìn thấy hai hàng người thẳng tắp, dẫn đầu là Trần Văn Thành, tươi cười chào đón cô.
Ban đầu, Dương Uyển Linh vô cùng kinh ngạc sau dần chuyển thành cảm động, ấm áp, đây chính là cảm giác có một nơi gọi là “nhà” để trở về đây sao?
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, có một giọng nói trong trẻo tràn đầy phấn khích vang lên: “Chị xinh đẹp, cuối cùng chị đã về rồi.”
Diệp Gia Minh xuất hiện giữa hai hàng người, hưng phấn bổ nhào vào lòng Dương Uyển Linh, vòng tay ôm cổ cô, đáng thương mách: “Bố không cho em đi đón chị. Bố thật đáng ghét đúng không chị?”
“Gia Minh của chị đừng buồn nữa, thương thương.” Dương Uyển Linh dở khóc dở cười, bị kẹp ở giữa ông giời lớn và ông giời con, ai cũng không thể đắc tội được, chỉ đành hôn hôn má Diệp Gia Minh an ủi.
“Thằng nhóc này lại ngứa đòn à?” Diệp Gia Quân sầm mặt, giơ tay tách Diệp Gia Minh ra khỏi lòng Dương Uyển Linh, “Đừng nháo nữa, để Uyển Linh nghỉ ngơi.”
“Không chịu đâu, không chịu đâu. Con muốn chị ấy bế cơ, không thích bố bế đâu.” Diệp Gia Minh ôm ghì lấy Dương Uyển Linh, sống chết không chịu buông tay.
“Gia Minh.” Giọng Diệp Gia Quân đã trở nên mất kiên nhẫn.
Dương Uyển Linh vội lên tiếng hòa giải: “Không sao, em không thấy mệt, em bế Gia Minh được mà. Được không anh?” Cô dùng ánh mắt long anh nhìn anh, câu cuối hơi kéo dài, âm điệu tràn đầy vẻ làm nũng.
Trái tim Diệp Gia Quân như mềm nhũn ra, còn lòng dạ đâu mà so đo với Diệp Gia Minh, anh hắng giọng, hơi nhân nhượng: “Tới phòng khách thôi đấy.”
“Chị Uyển Linh là số một.” Diệp Gia Minh cực kì bám người, cả đoạn đường luôn ríu ra ríu rít kể cho cô nghe đủ chuyện trên trời dưới đất.
Suốt cả quá trình ánh mắt Diệp Gia Quân đều không rời khỏi người Dương Uyển Linh nửa tấc, lo sức khỏe cô chưa phục hồi tốt, Diệp Gia Minh sẽ làm cô mệt. Mặt khác, anh thấy vô cùng anh tỵ, không khỏi nhớ lại cảm giác được ôm cô vào lòng trong những ngày qua, hầu kết vô thức chuyển động lên xuống.
Vào đến phòng khách, Diệp Gia Quân nhắc nhở: “Tới đây được rồi.”
Diệp Gia Minh bình thường tuy hơi ngang bướng nhưng thật ra cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn trượt xuống khỏi người Dương Uyển Linh, nhỏ giọng quan tâm: “Chị có mệt không ạ?”
“Chị không mệt chút nào hết.” Dương Uyển Linh cong môi cười, dịu dàng xoa đầu cậu.
Diệp Gia Minh thích thú cười tít cả mắt.
“Dì Vân đã chuẩn bị canh bổ não cho phu nhân chưa?” Diệp Gia Quân đột ngột lên tiếng.
Dương Uyển Linh ngơ ngác, gì cơ? Bổ não?
“Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Dì Vân tươi cười, “Tôi sẽ mang ra ngay.”
Dương Uyển Linh nhìn bát canh đang bốc khói nghi ngút trên mặt bàn, cảm giác trong lòng rất khó diễn tả, mãi vẫn không bưng lên uống.
Diệp Gia Quân thúc giục, thay Dương Uyển Linh bưng bát lên, múc một muỗng thổi nhẹ, đến khi xác định đã hết nóng liền đưa đến bên môi cô thúc giục: “Mau uống đi.”
Dương Uyển Linh xấu hổ uống, sau đó lập tức nhăn mặt, đáng thương nói: “Em có thể không uống không? Em…” Cô ngập ngừng, cũng tự cảm thấy ngại, “Em thấy mình cũng đủ thông minh rồi.”
Diệp Gia Quân giả vờ nghiêm khắc, chứ lòng anh liêu xiêu lắm rồi, cô nàng ngày ngày càng biết làm nũng: “Không thể. Bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày ba bữa, thêm cả vào bữa khuya nữa, em đều phải bồi bổ.”
Mắt thấy Dương Uyển Linh muốn phản bác, Diệp Gia Quân cười nhắc nhở: “Tốt cho trí nhớ của em.”