Lúc móng vuốt Lương Như Vân sắp sửa chạm vào Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân đanh mặt, lạnh lùng gọi: “Bạch Hải.”
Bạch Hải như mũi tên xuất cung lao vút tới túm lấy Lương Như Vân, ra sức ngăn cản.
Càng không cho đến gần Lương Như Vân càng hoảng loạn, tay chân đá đạp loạn xạ, rống cổ gào thét: “Tôi sai rồi, đừng đuổi việc tôi. Uyển Linh nể tình chúng ta làm việc cùng nhau hơn một tuần nay, có thể nói giúp tôi đôi lời với Diệp Tổng không? Xin cô đó.”
Tội cho Bạch Hải, biến thành bao cát bất đắc dĩ, bị đánh trúng đến choáng váng đầu óc, trên mặt còn bị cào trúng mấy đường, nhăn mặt kêu oai oái.
Dương Uyển Linh mủi lòng, giật giật ống tay áo Diệp Gia Quân. Tuy nhiên, cô chưa kịp lên tiếng, anh đã giành nói trước: “Em đã giao toàn quyền quyết định cho anh.”
Dương Uyển Linh câm nín, có hơi ảo não, vừa rồi giao cho Diệp Gia Quân xử lý bây giờ lại ý kiến quả thật không hay cho lắm. Thế là ngoan ngoãn ngồi im trong lòng anh.
Lương Như Vân không buông tha gào lên: “Cô nói gì đi chứ? Uyển Linh? Cô đang giả điếc?”
Không nhận được đáp án, cô ta liền phát điên lên, từ cầu xin biến thành chửi rủa, nhục mạ: “Khinh người quá đáng. Mày tưởng leo được lên giường đàn ông là ngon lắm sao? Tao nhổ vào mặt, để tao chống mắt lên xem mày vênh váo được bao lâu, không biết chừng chưa đến vài hôm nữa đã bị chơi chán rồi vứt bỏ cũng nên.”
Diệp Gia Quân đen mặt, trong mắt xẹt qua tia chết chóc, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Bạch Hải.”
“Mời cô đi ra ngoài.” Bạch Hải thô bạo túm vai Lương Như Vân lôi đi, chút ga lăng cuối cùng bay biến không dấu vết.
Người đã đi xa mà tiếng chửi rủa, mắng chửi hãy còn vang vọng. Dương Uyên Linh thở dài, mọi thứ đã giải quyết đâu vào đấy nhưng lòng cô lại không thấy dễ chịu tí nào.
“Không vui?” Âm thanh trầm thấp chợt vang lên.
“Đâu có.” Hơi thở nóng hổi phả vào tai, Dương Uyển Linh rụt cổ nói dối, sực nhớ bản thân còn ngồi trong lòng người ta, vội vàng đứng bật dậy như có lửa dưới mông.
Khó khăn lắm mới có cơ hội táy máy tay chân, Diệp Gia Quân đâu dễ buông tha, mặt dày ôm ghì người lại.
Dương Uyển Linh ngượng ngùng viện lý do để trốn thoát: “Em phải đi làm việc.”
Diệp Gia Quân ôm chặt hơn, đúng lý hợp tình hỏi: “Bà Diệp, em nên giải thích về chuyện buổi họp một chút đi chứ?”
Quả nhiên, Dương Uyển Linh mềm oặt xuống, đối với cách xưng hô xa lạ này không khống chế được mà tim đập chân run. Cô cắn môi rối rắm, hồi lâu mới lý nhí: “Thật ra cũng chẳng có gì cần giải thích. Anh chứng kiến hết rồi mà.”
Đột nhiên, cô ngẩng phắt đầu tò mò hỏi: “Sao anh biết chị ta lấy trộm phương án của em?”
Đối diện với ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn kích động, Diệp Gia Quân có hơi xấu hổ và chột dạ, không tình nguyện trả lời:
“Thì...cái hôm em ngủ quên ở thư phòng anh đưa em về phòng...tình cờ trông thấy.”
Hóa ra lúc ấy thật sự được người nọ bế về, Dương Uyển Linh bắt đầu miên man suy nghĩ, đặt ra giả thuyết. Nếu khi đó cô không ngủ quên, Diệp Gia Quân không đưa cô về phòng rồi tình cờ phát hiện ra phương án Biển sâu thì liệu anh có đứng về phía cô?
“Nghĩ gì vậy?” Diệp Gia Quân bá đạo nâng cằm Dương Uyển Linh lên, bắt trọn biểu cảm mông lung chưa kịp thu lại từ cô.
Dương Uyển Linh nghiêng mặt né tránh ánh mắt Diệp Gia Quân, đáng tiếc tay anh giống như gọng kìm giữ chặt. Cô đành rủ mắt, trút hết nỗi băn khoăn trong lòng, cuối cùng xoắn xuýt hỏi: “Nếu như vậy liệu anh có còn tin em không?”
“Đồ ngốc.” Diệp Gia Quân thở dài, từng câu từng chữ nói ra dường như lột trần nỗi sợ hãi được chôn sâu tận dưới đáy lòng Dương Uyển Linh, “Vì sao chịu oan ức lại không nói với anh? Có phải em cho rằng anh sẽ không đứng ra giúp em hay sợ mọi người biết em là Diệp phu nhân?”
Dương Uyển Linh hoảng hốt: “Em....”
Diệp Gia Quân không cho cô tiếp tục né tránh, ra lệnh: “Nhìn anh.”
Dương Uyển Linh nghe lời ngước mắt, cảm giác bị đôi mắt ấy xé toạc từng lớp, từng lớp ngụy trang khiến cô căng thẳng và hoảng sợ. Cô hé miệng muốn nói lại chẳng biết nói gì.
Diệp Gia Quân mắng không được, trách không xong đành nói: “Em nên biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ đứng về phía em.”
Dương Uyển Linh mông lung lắm, rất muốn hỏi ngay cả khi cô làm sai anh cũng đứng về phía cô? Nhưng lời ra đến đầu môi lại biến thành: “Cảm ơn anh đã tin em.”
Diệp Gia Quân tỏ vẻ thất vọng: “Cảm ơn bằng miệng thôi à?”
Quả nhiên, Dương Uyển Linh mắc bẫy, cuống quýt hỏi cô phải làm gì thì anh mới hài lòng.
Ngốc nghếch.
Yết hầu Diệp Gia Quân khẽ chuyển động lên xuống, tầm mắt dán chặt vào đôi môi đỏ mọng ướt át đang hé mở như nụ hoa e ấp sắp vươn mình nở rộ. Đáy mắt lóe lên tia ranh mãnh, cúi đầu chạm vào môi Dương Uyển Linh. Nhận thấy cơ thể ai kia đột nhiên căng cứng, anh không dừng lại mà càng tiến công thần tốc.
Dương Uyển Linh mở to mắt, ngây ngốc, cảm giác **** *** trên môi rất rõ ràng, nóng hổi, ẩm ướt, mềm mại, và hơi nhoi nhói. Tất cả dường như đánh thẳng vào dây thần kinh xúc giác, từ một điểm nóng rực trên môi nháy mắt lan hết cơ thể với tốc độ chóng mặt.
Dưỡng khí dần bị hút cạn, đầu óc mơ mơ hồ hồ, Dương Uyển Linh run rẩy, bất tri bất giác vòng tay ôm cổ Diệp Gia Quân. Cơ thể cô cũng theo đó thả lỏng, ngửa cổ nghênh đón.
Diệp Gia Quân sửng sốt rồi nhanh chóng chuyển thành vui mừng, biến nụ hôn thêm sâu và mãnh liệt.
Cả người Dương Uyển Linh mềm nhũn, chỉ có thể bám víu vào anh, khóe miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khe khẽ. Trái ngược, anh rất hưởng thụ xem môi cô là bữa tiệc linh đình, ra sức nhấm nháp hưởng thụ.
“Diệp...” Bạch Hải đẩy cửa, thân thể lắc lư đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng “nóng bỏng” bên trong lập tức trố mắt, nuốt nước bọt gọi nốt, “Tổng.”
Dương Uyển Linh giật bắn, cắn phập vào môi Diệp Gia Quân. Sau đó nhảy phóc xuống đất, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.
“Ưm.” Diệp Gia Quân nhíu mày, khoang miệng tràn ngập vị tanh nồng.
Dương Uyển Linh hết hồn, trong phòng có một “bóng đèn công suất lớn” vì thế cô nhất thời luống cuống, tiến lên không được mà đứng im một chỗ cũng không xong.
“Anh...anh...có sao không?” Cô lắp bắp.
Diệp Gia Quân bất lực lau vệt máu, trên mặt treo dòng chữ “Em nghĩ sao?”
Dương Uyển Linh chột dạ, ngượng ngùng cúi đầu.
Bạch Hải đứng chôn chân ở cửa, đến thở cũng không dám thở mạnh, trong lòng âm thầm rơi lệ. Anh bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, cớ gì ông trời lại thích trêu ngươi, luôn biến anh thành kẻ mặt dày phá đám mọi cuộc vui của vị kia. Lần này còn hại Diệp Tổng bị chảy máu, liệu anh ấy có nổi trận lôi đình tống cổ anh đi không? Mà hai người này cũng thật là, anh vừa đi có bao nhiêu phút đâu cơ chứ.
Bạch Hải đau khổ, thở dài ai oán.
“Còn đứng đực mặt ra đó?” Diệp Gia Quân rời sự chú ý lên người kẻ phá đám, sắc mặt âm trầm, “Đến tìm tôi để tôi trông thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cậu à?”
Chân nặng như đeo chì, Bạch Hải bước từng bước gian nan, cười ngu: “Diệp Tổng, danh sách khách mời Tất niên đã chuẩn bị xong rồi nhưng....” Điều Bạch Hải xoắn xuýt chính là đây, “Trước kia bạn nhảy cùng anh là Giám đốc Triệu, bây giờ...có cần đổi sang...”
Bạch Hải ngập ngừng nhìn sang Dương Uyển Linh.
Diệp Gia Quân trầm ngâm vài giây rồi đưa ra quyết định: “Không cần. Cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm.”
Bạch Hải sửng sốt, vốn định chỉ hỏi cho lấy lệ bởi anh cho rằng Diệp Gia Quân sẽ chọn Dương Uyên Linh, không ngờ kết quả sẽ như thế này, thành ra trở tay không kịp.
Phát hiện, Bạch Hải vẫn chưa đi, Diệp Gia Quân nhíu mày: “Cậu có ý kiến gì sao?”
Bạch Hải vội đáp: “Tôi biết rồi, Diệp Tổng. Tôi xin phép được đi trước.”
Nói xong, Bạch Hải lập tức chuồn mất dạng.
Dương Uyển Linh cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, vừa rồi còn lo lắng Diệp Gia Quân chọn mình, mọi người sẽ phát hiện ra mối quan hệ của hai bọn họ. Hiện tại đã được như ý nguyện, cô lại phát hiện bản thân không vui vẻ và nhẹ nhõm như tưởng tượng.
Giám đốc Triệu là ai? Bạn nhảy sánh vai cùng anh trong đêm Tất niên là người như thế nào?
Trong lòng Dương Uyển Linh ngổn ngang trăm mối cảm xúc, bị hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp nhấn chìm tới ngột ngạt.
“Bà Diệp thất vọng sao?”