Toàn thân Lương Như Vân cứng đờ, lòng bàn đổ đầy mồ hôi lạnh, micro cầm trong tay trơn trượt như cá, cô ta suýt chút làm rơi. Đâm lao đành phải theo lao, cô ta cắn răng nói: “Đúng vậy.”
Diệp Gia Quân lặng thin, mân mê cây bút trong tay, khóe mắt liếc thấy Dương Uyển Linh sốt sắng nhìn mình. Trong lòng liền dấy lên nghi ngờ không dứt.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy vang lên khe khẽ.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Diệp Gia Quân, chờ đợi anh lên tiếng.
Trước biểu cảm khó dò của Diệp Gia Quân, tim Lương Như Vân đập như đánh trống. Người có tật thì luôn giật mình, cô ta hoảng hốt thầm nghĩ, lẽ nào Diệp Tổng biết phương án này do Dương Uyển Linh nghĩ ra? Sau đó tự bác bỏ, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, cô ta biết và Dương Uyển Linh biết. Mà giờ Dương Uyển Linh có đứng ra vạch trần thì cũng không có chứng cớ, ai sẽ tin lời nói suông từ một phía chứ?
Lương Như Vân tự an ủi rồi dần đà bình tĩnh trở lại.
Bút máy thả xuống bàn kêu “cạch” một tiếng.
“Tốt lắm.” Diệp Gia Quân tiếc chữ như vàng, phun ra một câu khen ngợi ngắn gọn.
Dương Uyển Linh cắn môi, nếm trải mùi vị bị kẻ khác cướp công thật sự không dễ chịu tí nào. Cô siết chặt góc bàn, trong lòng nhảy loạn, liệu khi cô nói phương án Biển sâu là của mình thì anh có tin không?
Bên kia, Lương Như Vân chưa kịp vui mừng, Diệp Gia Quân đã nói tiếp: “Còn phương án nào nữa không?”
“Diệp Tổng, tổ trưởng nhóm sáu vẫn còn phương án.” Lương Như Vân nhanh nhảu cướp lời. Cô ta phải triệt để đánh bại Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh cười nhạt, đây là sợ cô vạch tội nên đánh đòn phủ đầu? Nếu bây giờ cô nói Lương Như Vân trộm phương án của cô sẽ không ai tin, mọi người sẽ cho rằng cô không nghĩ được phương án nên giở trò vu khống.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dương Uyển Linh bình thản đứng lên, nghiêng đầu mỉm cười với Diệp Gia Quân: “Phương án đã làm trước đây có nhiều điểm giống với phương án của chị Như Vân.”
Dương Uyển Linh đưa mắt sang, hài lòng khi bắt gặp dáng vẻ hốt hoảng của Lương Như Vân. Cô tiếp tục trình bày:
“Chính vì vậy tôi quyết định không dùng đến nữa. Thay vào đó tôi xin đề xuất một phương án mới, trong tình huống cấp bách không có sẵn bản word để tham khảo, mong Diệp Tổng, giám đốc và các anh chị lượng thứ cho sự sơ suất này của tôi. Sau buổi họp, tôi nhất định sẽ bổ sung đầy đủ.”
Ánh mắt, nụ cười, sự tự tin ấy làm cho Diệp Gia Quân rung động. Anh nhếch môi, cả người như tắm trong gió xuân ấm áp, khí lạnh trên người dần tan đi. Giọng anh cực nhẹ còn ẩn chứa chút chờ mong: “Bắt đầu đi.”
Dương Uyển Linh được khích lệ, lúc thuyết trình cũng trở nên lưu loát, tự tin hơn:
“Căn cứ vào đặc trưng sản phẩm và đối tượng mua hàng kỳ này, chủ đề của tôi chính là bầu trời đêm. Kim cương giống như những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, màu lam bảo thanh chính là bầu trời xa xăm....”
Diệp Gia Quân càng nghe, khóe môi càng lộ ra đường cong rõ ràng, dọa cho đám người ở đây một phen hết hồn.
Từ lúc bắt đầu, Dương Uyển Linh đã luôn chăm chú quan sát phản ứng của Diệp Gia Quân, tất cả biến hóa trên mặt anh cô đều thu hết vào mắt nên khi nhận được sự tán thưởng từ anh, cô đắc ý và vui mừng lắm, chính vì vậy diễn đạt càng thêm trôi chảy.
Phương án này vừa mới nghĩ ra thật sao? Lương Như Vân khó tin cắn môi, bàn tay giấu dưới bàn cuộn chặt thành nắm đấm, vô cùng không cam tâm.
Một lát sau, Dương Uyển Linh kết thúc phần thuyết trình của mình: “Cảm ơn Diệp Tổng, giám đốc và các anh chị đã lắng nghe.”
“Mọi người cảm thấy phương án nào tốt hơn?” Diệp Gia Quân bâng quơ hỏi một câu.
Chỉ một câu nói nhẹ bẫng lại làm cho đám người ngồi đây sóng to gió lớn một trận. Nhưng vốn đã quen với việc nhìn mặt đoán ý, thái độ Diệp Gia Quân vừa rồi đối với phần trình bày của Dương Uyển Linh rất rõ ràng, hơn nữa phương án của Dương Uyển Linh có phần nhỉnh hơn thật, cả đám vội hùa theo: “Bầu trời đêm tốt hơn.”
Diệp Gia Quân thu hẹp phạm vi: “Như Vân, cô thấy sao?”
Bị điểm mặt gọi tên, Lương Như Vân giật thót, nếu ở dưới tình huống khác được Diệp Gia Quân nhớ tên cô ta chắc chắn sẽ mừng đến phát khóc, còn hiện chỉ cảm thấy sợ đến phát khiếp, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, lắp bắp trả lời:
“Tôi... tôi chọn phương án của Uyển Linh. Tuy chuẩn bị chưa đầy đủ lắm nhưng chỉ cần hoàn thiện thêm chút nữa, tin chắc sẽ là một phương án hoàn mỹ.”
“Cô thật sự nghĩ thế?” Diệp Gia Quân không buông tha.
Chẳng nhẽ Diệp Tổng đã biết mọi chuyện, giờ đang cố ý thăm dò?
Lương Như Vân không rét mà run, nở nụ cười gượng gạo: “Vâng, phương án tôi còn rất nhiều thiếu sót.”
“Tan họp.” Diệp Gia Quân không đưa ra ý kiến cuối cùng, phất tay.
Đám người ngơ ngác, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi nhưng không dám hỏi nhiều, chần chừ sắp xếp tài liệu chờ đợi vị kia rời đi trước.
“Uyển Linh, Như Vân ở lại.” Diệp Gia Quân lời ít ý nhiều.
Đám người vỡ lẽ, hóa ra chưa đưa ra quyết định cuối cùng là vì muốn thảo luận riêng, bọn họ liền vội vã rời khỏi phòng, thiếu điều muốn vắt chân lên cổ chạy.
Căn phòng rộng lớn rất nhanh chỉ còn lại bốn người, Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh, Bạch Hải và Lương Như Vân, liền vô hình chung gây nên áp lực.
Ở đây còn có “người ngoài” nên Dương Uyển Linh chỉ lẳng lặng ngồi chống cằm, chờ đợi Diệp Gia Quân giải đáp thắc mắc.
Lương Như Vân thì không thoải mái và bình tĩnh được như vậy, từ lúc nghe câu chốt hạ của Diệp Gia Quân, cô ta đã chết điếng tại chỗ rồi, vì đó chẳng khác gì là tiếng gọi đòi mạng của tử thần cả.
Diệp Gia Quân phá tan bầu không khí yên tĩnh, tràn ngập căng thẳng: “Có biết tại sao tôi gọi hai cô ở lại không?”
Trong buổi họp Dương Uyển Linh chỉ lờ mờ đoán ra nhưng hiện tại đã chắc chắn đến tám, chín phần, trong lòng hồi hộp: “Liên quan đến phương án?”
Diệp Gia Quân chạm phải ánh mắt tò mò, trái tim bỗng chốc ngưa ngứa, cô nàng này thật khiến người khác không bớt lo được. Hai lần bị Lương Như Vân chỉ đích danh, có kẻ mù cũng nhận ra cô ta cố tình hãm hại cô và thêm lần đây nữa.
Đáy mắt Diệp Gia Quân nhoáng cái rét lạnh như mây đen âm u ùn ùn kéo đến, mang theo sấm sét rung trời chuyển đất che khuất mặt trời ấm áp, khẽ liếc sang Lương Như Vân, cô ta theo bản năng rụt người lại.
“Còn cô?” Lại tiếp tục những câu hỏi không đầu không đuôi.
Lương Như Vân bị tra tấn tới mức tinh thần hoảng loạn, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm, dính nhớp cả áo sơ mi. Móng tay dài bấm vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức, cô ta hoàn hồn, có lẽ Diệp Gia Quân chỉ đang thử cô ta thôi, hoặc có lẽ anh muốn chọn cả hai phương án. Nắm lấy chút hi vọng mong manh, cô ta giả ngu:
“Phương án tôi đề ra còn nhiều thiếu sót mong Diệp tổng chỉ giáo thêm.”
“Phương án tôi đề ra” thành công đâm vào chỗ hiểm, chạm trúng vảy ngược, Diệp Gia Quân mất hết kiên nhẫn nói toạc ra, không thèm chơi trò lá mặt lá trái nữa, lần thứ hai hỏi lại: “Phương án Biển sâu thật sự là do cô nghĩ ra?”
Dương Uyển Linh hỗn loạn nhìn sườn mặt nghiêng của người đàn ông, bây giờ đã chắc đến mười phần, Diệp Gia Quân đã biết phương án Biển sâu là do cô viết.
Ngoài kích động ra, Dương Uyển Linh còn mang theo rối rắm, nghi hoặc, cô chưa từng nhắc đến phương án này trước mặt anh, vốn muốn để trong buổi họp dành cho anh bất ngờ, lại chẳng ngờ biến cố đột nhiên ập đến. Cô hứng thú quay sang Lương Như Vân, muốn xem cô ta sẽ biện minh cho mình bằng cách nào.
Lương Như Vân một mực chết cũng không nhận, không có chứng cứ ai làm gì được cô ta, nhưng chỉ cần cô ta thừa nhận chắc chắn sẽ phải cuốn gói rời khỏi Diệp Khang ngay lập tức, cắn răng khẳng định: “Đúng, thưa Diệp Tổng.”
Ngón tay gõ nhịp trên bàn tức khắc dừng lại, Diệp Gia Quân gọi một tiếng: “Uyển Linh đến đây.”