“Đừng.” Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, đáy lòng Dương Uyển Linh khó tránh khỏi hoảng hốt, theo bản năng vùng vẫy, đáng tiếc lại đụng trúng vết thương ngay ngực, “A…”
Mặt cắt không còn giọt máu, Dương Uyển Linh nhíu này, khẽ rên rỉ một tiếng, bất lực nằm im.
Hạ Nhã Thi thấy bộ dạng “bại trận” kia của Dương Uyển Linh thì đắc ý lắm, bật cười khằng khặc, đồng thời càng thêm kích thích sự điên cuồng của cô ta: “Để tao xem sau khi gương mặt mày bị huỷ Diệp Gia Quân có còn chết mê chết mệt mày nữa không?”
Nói đoạn, cô ta cứa mạnh xuống làn da mịn màn của Dươnh Uyển Linh.
Không! Dương Uyển Linh tuyệt vọng nhắm mắt đợi chờ đau đớn ập xuống. Tuy nhiên mấy giây trôi qua vẫn chẳng thấy có cảm giác gì. Cô khó hiểu hé mắt ra vừa hay trông thấy một người đàn ông chẳng biết xuất hiện từ khi nào đang cầm lấy cổ tay đang cầm dao của Hạ Nhã Thi.
Dương Uyển Linh mừng lắm, cố mở mắt thật to nhìn cho kĩ người đàn ông, đáng tiếc chiếc mũ lưỡi trai đã che kín đi khuôn mặt người nọ, chỉ để lộ ra chiếc cằm nhọn trắng nõn cùng đôi môi đỏ tươi như máu.
“Mẹ nó, mày là thằng khốn nào? Bớt xen vào việc của tao đi.” Hạ Nhã Thi vặn vẹo cổ tay hòng tránh thoát, khuôn mặt đã dữ tợn lại càng dữ tợn hơn, ánh mắt trở nên hung ác nhìn kẻ không mời mà đến.
“Tôi cứ thích xen vào đấy.” Người đàn ông quả quyết đáp, lực tay càng thêm dùng mạnh kéo Hạ Nhã Thi xuống khỏi người Dương Uyển Linh.
“Khốn kiếp.” Hạ Nhã Thi gầm lên cố gắng chống trả đáng tiếc sức lực người đàn ông quá mạnh, cả người cô ta bị nhấc bổng lên tiếp đó nửa thân dưới trực tiếp bị kéo lê trên mặt đường nhựa. Cô ta giận giữ mắng, “Thằng chó mày thả tao ra coi, khốn nạn, mẹ mày… bớt lo chuyện bao đồng đi, biết tao là ai không hả thằng chó… Má mày sét đánh chết mày đi…”
Hạ Nhã Thi chửi bới inh ỏi, trong đầu xuất hiện câu chửi rủa nào là lập tức phun ra khỏi miệng.
Người đàn ông không chút mảy may quan tâm mất kiên nhẫn ném Hạ Nhã Thi ra một góc, lạnh lùng cảnh cáo: “Cô thử điên lên lần nữa thử xem? Ngay cả Diệp Gia Tuấn cũng chẳng thể cứu được cô đâu.”
Thấy đối phương biết Diệp Gia Tuấn, Hạ Nhã Thi ngay lập tức im bặt, mở trừng trừng mắt cảnh giác nhìn người đàn ông. Chẳng lẽ là người của Diệp Gia Quân phái đến để bảo vệ Dương Uyển Linh?
Hạ Nhã Thi liếc nhìn Dương Uyển Linh đang nằm ở cách đó không xa trong lòng tức điên cả lên. Cô ta cảm thấy vô cùng không cam tâm, chỉ còn một chút nữa thôi là Dương Uyển Linh xong đời rồi nhưng hà cớ gì mỗi lần đến phút chót lại có biến cố xảy ra giúp Dương Uyển Linh lật ngược tình thế chứ?
“Chết tiệt thật, con mụ đàn bà này tốt số thật.” Hạ Nhã Thi bấu chặt móng tay xuống mặt đường gầm gừ trong miệng.
Người đàn ông nhanh chóng bước qua chỗ Dương Uyển Linh cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Dương Uyển Linh đang trong trạng thái mơ hồ cảm nhận được bản thân đang rơi vào một vòng tay ấm áp. Cơ thể cô bỗng dưng cứng đờ mang theo hụt hẫng thầm nghĩ không phải Diệp Gia Quân.
“Dương Uyển Linh cô ổn chứ?” Trong giọng người đàn ông tràn ngập vẻ lo lắng.
Dương Uyển Linh cố đè nén cảm giác choáng váng, mấp máy môi: “Cảm… ơn… tôi không sao… anh là…” tại sao lại biết tên tôi?
Có điều cô nói còn chưa nói hết câu trước mắt đã tối sầm. Trước khi mất đi ý thức hình như cô nghe thấy người nọ nói: “Cô nói gì tôi nghe không rõ.”
Diệp Gia Quân sau khi nghe bệnh viện báo tin Dương Uyển Linh bị thương thì ngay lập tức bỏ hết mọi việc chạy đến bệnh viện.
“Uyển Linh.” Diệp Gia Quân vội vã đẩy cửa phòng bệnh, thở hồng hộc gọi.
Bên trong phòng ngoại trừ Dương Uyển Linh thì còn có thêm một người đàn ông khác. Anh ta ngồi bên cạnh gường bệnh và quay lưng về phía cửa.
Chẳng biết có phát hiện ra Diệp Gia Quân hay không mà người đàn ông vẫn ngồi im bất động ở trên ghế.
“Anh là ai?” Diệp Gia Quân bước vào phòng nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta.
Bấy giờ người đàn ông mới chậm rãi quay đầu, mũ lưỡi trai đã cởi để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng óng cùng đôi mắt xanh đa tình vừa nhìn là biết con lai.
Diệp Gia Quân quan sát anh ta, một lần nữa lặp lại câu hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông đứng dậy, xoay người, mặt đối mặt với Diệp Gia Quân, hai tay nhét túi quần bình tỉnh trả lời: “Tất nhiên là người đã cứu mạng của cô ấy rồi.”
Không biết có phải do bản thân quá nhạy cảm không, mà Diệp Gia Quân cảm thấy trong giọng nói của đối phương dường như mang theo khiêu khích. Dẫu vậy, anh vẫn theo phép lịch sự tiến lên, giơ tay ra với ý định bắt tay với anh ta: “Cảm ơn anh rất nhiều. Không biết anh là ai? Tôi nhất định sẽ cảm ơn anh thật hậu hĩnh.”
“Không cần.” Người đàn ông chẳng chút nghĩ ngợi đã lạnh lùng từ chối và không có ý định bắt tay với Diệp Gia Quân, “Vả lại…”
Người đàn ông liếc nhìn về phía giường bệnh giây sau mới ẩn ý nói tiếp: “Nếu muốn cảm ơn thì cũng phải do chính cô ấy trực tiếp cảm ơn, còn về phần anh thì không cần đâu.”
Lúc này, Diệp Gia Quân không cần suy đoán nữa mà đã có thể khẳng định đối phương có ác cảm với mình.
Từ chối xong người đàn ông cũng không có ý định nán lại, với tay lấy chiếc mũ lưỡi trai đang để trên tủ đầu giường, rủ mắt nhìn gương mặt nhợt nhợt của Dương Uyển Linh cất giọng khe khẽ: “Tạm biệt.”
Nhìn một loạt hành động của đối phương mày Diệp Gia Quân càng thêm nhíu chặt, bàn tay đang giơ ra giữa không trung cũng nhanh chóng thu về.
Người đàn ông không nán lại thêm nữa đội mũ lưỡi trai lên, tiếp đó hiên ngang rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Gia Quân thu hồi tầm mắt từ trên người anh ta, nóng ruột bước nhanh tới bên giường. Nhìn người mình yêu yếu ớt nằm đấy lòng anh chợt thắt lại, đưa tay vuốt ve gương mặt nhợt nhạt của cô: “Xin lỗi… để em chịu khổ rồi … là anh đã quá lơ là. Em yên tâm anh sẽ khiến cô ta trả giá thích đáng.”
Giọng của anh rất khẽ rất nhanh đã tan ra và biến mất trong không khí.
“Cái gì? Nhã Thi đã trốn khỏi bệnh viện?” Diệp Gia Tuấn ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, gần như hét vào trong điện thoại.
“Tôi… tôi chỉ mới đi vệ sinh một lát lúc quay lại đã chẳng thấy Hạ tiểu thư đâu nữa.” Người đàn ông ở bên kia đầu dây sợ hãi giải thích.
“Vô dụng có một người phụ nữ tay trói gà không chặt cũng không trông coi được.” Diệp Gia Tuấn giận dữ quát, đồng thời cầm lấy áo khoác sải bước nhanh ra khỏi cửa.
“Diệp thiếu gia… tôi xin lỗi… thành thật xin lỗi anh. Tôi cũng không nghĩ trong thời gian ngắn thế mà Hạ tiểu thư đã thành công bỏ trốn.” Lo sợ bị trách phạt, gã vội vã biện minh cho mình.
Càng nghe Diệp Gia Tuấn càng tức, có điều anh ta hiểu rõ hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Cố đè cơn giận xuống, anh ta hỏi: “Có lẽ cô ấy đi chưa xa đâu, tôi sẽ điều người đến. Còn việc bây giờ của anh là đi tìm Nhã Thi chứ không phải đứng đây biện minh với tôi.”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Ở đầu dây bên kia truyền tới tiếng nuốt nước bọt.
Diệp Gia Tuấn ngay lập tức cảm thấy không ổn lạnh giọng quát: “Nói mau.”
“Đã hơn hai tiếng trôi qua rồi…” Gã ngập ngừng.
“Cái gì?” Khuôn mặt Diệp Gia Tuấn khó coi cực kì.
“Tôi xin lỗi… tại tôi sợ anh trách tội cho nên không dám nói ngay.” Gã hốt hoảng, “Nhưng tôi thề tôi đã tìm cô Hạ suốt từ nãy tới giờ…”
“Vô dụng.” Diệp Gia Tuấn mắng xong thì tắt máy, cảm thấy nếu bản thân còn tiếp tục nghe gã nói nữa thì sẽ tức đến phát điên mất.
Lúc này, Diệp Gia Tuấn cũng đã đi tới cửa chính, vừa hay trông thấy một tên cấp dưới cũng đang hớt ha hớt hãi chạy tới.
“Diệp thiếu gia không hay rồi.” Gã gấp gáp báo tin.
“Chuyện gì?” Lòng Diệp Gia Tuấn rơi lộp bộp.
Gã thở phì phò, vuốt ngực mấy cái mới có thể nói tiếp: “Cô Hạ đã bị bắt rồi.”