“Thật sự không cần anh đi cùng?” Diệp Gia Quân nghiêng đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Trên đường đến Tập đoàn Diệp Khang, Dương Uyển Linh suy nghĩ rất nhiều và cô vẫn quyết định tự dựa vào năng lực bản thân thì hơn. Cô cong môi cười rạng rỡ, đáp chắc nịch:
“Vâng. Em đi được. Em đâu còn là con nít nữa.”
Nói cho cùng, cô đã lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm, cũng được xem là người từng trải, dày dặn kịp nghiệm. Đương nhiên điều đó phải kể đến công lao của Trần Huy Cường rồi. Nhờ anh ta tính cách cô mới thay đổi theo chiều hướng như ngày hôm nay, từ một quả hồng mềm mặc người nắm bóp tới biến thành con nhím, dùng gai bảo vệ chính mình.
Diệp Gia Quân không thể rời mắt khỏi nụ cười chói lóa, tự tin ấy. Khi nụ cười Dương Uyển Linh tắt đi, anh còn có phần tiếc nuối đành hạ giọng thỏa hiệp:
“Anh không đi cũng được nhưng phải để Bạch Hải đi cùng em.”
Bạch Hải nằm không cũng trúng đạn, giật mình nhìn vào kính chiếu hậu. Suốt cả quãng đường, Bạch Hải đều cố gắng khiến bản thân tồn tại ở mức thấp nhất vậy mà vẫn không thoát khỏi “tầm ngắm”. Bạch Hải biết thân biết phận không dám xen vào cuộc tranh luận của hai vợ chồng, ngậm chặt miệng không cho ý kiến.
Dương Uyển Linh dở khóc dở cười, chớp chớp mắt lấy lòng: “Em thật sự có thể mà.”
Diệp Gia Quân vờ không quan tâm tới dáng vẻ khả ái, đáng yêu kia. Anh lắc đầu không chút lay chuyển nói: “Em chỉ có hai sự lựa chọn đấy thôi. Một là anh, hai là Bạch Hải.”
“Anh đừng làm lớn chuyện nữa.” Dương Uyển Linh thở dài, có phần bất lực lên tiếng.
Diệp Gia Quân sầm mặt, cảm thấy không hiểu nổi Dương Uyển Linh, sớm hay muộn toàn thể nhân viên công ty đều sẽ biết cô là vợ của Diệp Gia Quân anh, là cổ đông lớn Tập đoàn Diệp Khang. Vậy cần gì phải che che giấu giấu?
“Khi em đặt bút kí xuống giấy chứng nhận kết hôn thì đã định sẵn tương lai em phải đối mặt với mấy thứ này.”
“Em...” Dương Uyên Linh á khẩu.
Thấy Dương Uyển Linh cứ mãi ngập ngừng không quyết, Diệp Gia Quân vươn tay mở cửa xe: “Chúng ta đi thôi.”
Dương Uyển Linh xoắn xuýt vội la lên: “Em đi với Bạch Hải.”
Diệp Gia Quân có hơi bất mãn khi Dương Uyển Linh không chọn mình nhưng anh cũng không tiếp tục gây khó dễ, ngước mắt nhìn bóng lưng ai kia: “Cậu nghe rồi chứ?”
“Vâng, Diệp Tổng.” Bạch Hải giật nảy, luống cuống rời khỏi ghế lái, mờ cửa cho hai vị đằng sau.
Cách thời gian làm việc còn khá sớm, dưới tầng hầm đổ xe ngoài ba bọn ra thì không có ai khác. Diệp Gia Quân rảo bước về phía thang máy, Dương Uyển Linh và Bạch Hải lục tục nối gót.
Vừa vào trong Bạch Hải đã nhanh nhẹn bấm tầng mười và tầng hai mươi lăm sau đó lủi thủi đứng nép một góc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Chớp mắt đã đến tầng mười, trước khi cửa thang máy mở, Dương Uyển Linh nhìn sang, vóc dáng Diệp Gia Quân cao lớn như cây đại thụ đứng sừng sững khiến không gian trong thang máy trở nên chật hẹp vô cùng. Cô biết anh đang không vui vì vậy nhỏ nhẹ nói: “Em đi trước. Chiều gặp lại.”
“Ừ.” Câu trả lời phát ra từ âm mũi, cả người Diệp Gia Quân vẫn đứng yên bất động.
Dương Uyển Linh ảo não cùng Bạch Hải bước ra. Diệp Gia Quân trầm ngâm dõi theo bóng lưng cô, sau đó ai oán rời mắt sang Bạch Hải.
Bạch Hải rùng mình chợt thấy lạnh sống lưng, theo phản xạ quay đầu. Cửa thang máy vừa hay khép lại, bóng dáng Diệp Gia Quân nhanh chóng biến mất. Anh không nghĩ thêm nữa, quay sang Dương Uyển Linh giơ tay chỉ về hành lang bên tay phải, tươi cười dẫn đường:
“Diệp phu nhân mời đi bên này.”
Trong lòng Bạch Hải cảm thán không thôi, cho đến hiện tại vẫn chưa thể tin tổng tài bá đạo của mình đã lập gia đình.
Mấy lần gặp gỡ, Dương Uyển Linh rất có thiện cảm với Bạch Hải. Cô ngại ngùng mỉm cười: “Anh cứ gọi tôi là Uyển Linh được rồi.”
Bạch Hải nhảy dựng như giẫm phải đinh, hoảng hốt xua tay: “Diệp phu nhân như vậy không phải phép. Tôi vẫn nên gọi là Diệp phu nhân thì hơn.”
Dương Uyển Linh bị phản ứng của Bạch Hải chọc cho bật cười, đành bảo tuỳ anh ta nhưng với một điều kiện ở công ty phải gọi cô là Dương tiểu thư.
Bạch Hải có chút mờ mịt tuy nhiên vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người rất nhanh đến trước phòng kế hoạch kinh doanh. Bạch Hải nhanh nhẹn đẩy cửa, Dương Uyển Linh cảm ơn bước vào trong.
Trước khi đi vào phòng giám đốc, Dương Uyển Linh nhanh chóng quét mắt một vòng văn phòng – nơi sẽ gắn bó với cô trong những tháng ngày tiếp theo. Văn phòng rất lớn bài trí theo phong cách hiện đại, có hơn ba mươi người, nam nữ đều có, bọn họ cũng đang hướng mắt tò mò nhìn vị khách lạ là cô đây. Cô gật đầu, mỉm cười chào lại họ.
Cánh cửa đóng chặt, những gương mặt xa lạ ấy dần dà biến mất khỏi tầm mắt Dương Uyển Linh thay vào đó là sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên. Ông ta đứng dậy niềm nở bắt tay với Bạch Hải:
“Trợ lý Bạch, hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến thăm tôi thế này?”
Bạch Hải thường ngày ngơ ngơ ngác ngác là thế nhưng khi bắt đầu vào công việc thì như biến thành một người khác, thái độ vô cùng chuyên nghiệp trả lời: “Việc sáng nay cháu đề cập với chú ấy. Chú quên rồi sao?”
Lý Tấn Tài vỗ trán, lắc đầu bật cười: “À. Chú nhớ rồi. Cháu xem, cháu xem, chú già thật già, lẩm cẩm hết cả.”
Bạch Hải lắc đầu, giọng điệu không hề mang theo xu nịnh: “Chú cứ nói đùa. Công việc bận rộn quên cũng là chuyện thường tình. Cháu cũng thường hay quên lắm.”
Dương Uyển Linh không khỏi nhìn anh chàng bằng cặp mắt khác xưa. Người được Diệp Gia Quân tín nhiệm quả nhiên không phải dạng tầm thường.
“Thằng nhóc này thật là.” Lý Tấn Tài vỗ vai Bạch Hải cười ha ha. Sau đó ông sang Dương Uyển Linh, đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân. Trong đôi mắt từng trải không để lộ ra chút tâm tư gì, chỉ mỉm cười gật đầu chào cô: “Cô là Dương tiểu thư?”
“Chào anh. Tôi là Dương Uyển Linh.” Dương Uyển Linh cười. Trong lòng hơi căng thẳng và kích động.
Lý Tấn Tài gật đầu: “Hoan nghênh cô gia nhập phòng kế hoạch kinh doanh của chúng tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa cô đi làm quen với môi trường ở đây.”
Dương Uyển Linh liền lên tiếng cảm ơn ông ta.
Bạch Hải thấy mọi thứ đã sắp xếp ổn thoả, không tiện nán lại đây lâu bèn nói với Dương Uyển Linh: “Diệp phu… Dương tiểu thư vậy tôi đi trước nhé? Có chuyện gì cô cứ gọi điện trực tiếp cho tôi.”
“Cảm ơn, làm phiền anh rồi.” Dương Uyển Linh gật đầu cảm kích.
Lý Tấn Tài đứng một bên lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại của hai người. Trong đôi mắt lóe lên tia sáng kì lạ nhưng rất nhanh biến mất.
Sau khi Bạch hải rời đi, đúng như lời hứa Lý Tấn Tài đích thân đưa Dương Uyển Linh đi làm quen môi trường xung quanh thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Cô đã quen thuộc hết rồi chứ?” Lý Tấn Hải chắp tay sau lưng cười cười hỏi.
“Vâng.” Dương Uyển Linh mở mang tầm mắt không ít. Không hổ danh tập đoàn đứng đầu cả nước, nơi ao ước làm việc của tất cả mọi người. Từ chỗ làm việc cho tới nơi nghỉ ngơi của nhân viên đều rất thoải mái và hiện đại trong chẳng khác gì khách sạn năm sao.
Lý Tấn Tài dẫn Dương Uyển Linh đến khu vực nhân viên đang làm việc. Ông vỗ tay: “Mọi người tập trung, tập trung.”
Cả đám liền dừng công việc trong tay hiếu kì nhìn về phía Dương Uyển Linh.
Trước những ánh nhìn nóng rực, Dương Uyển Linh có phần xấu hổ, nở nụ cười ngại ngùng, cô bắt đầu phác thảo sơ lược phần giới thiệu mà bản thân sắp sửa trình bày.
Tuy nhiên, Lý Tấn Tài chẳng cho Dương Uyển Linh có cơ hội đó. Ông lên tiếng:
“Đây là Dương Uyển Linh, đồng nghiệp mới đến của bộ phận chúng ta. Kể từ hôm nay cô ấy sẽ đảm nhận chức vụ trưởng nhóm sáu.”
“Giám đốc.” Dương Uyển Linh sửng sốt nhìn sang ông.
Bầu không khí trong phòng đột ngột lắng xuống, mấy giây sau bắt đầu vang lên tiếng xì xầm bàn tán. Ban đầu rất nhỏ rồi nhanh chóng lớn dần.
“Cô ta là ai nhỉ? Vừa đến đã được đề cử làm trưởng nhóm? Công ty chúng ta xưa giờ hiếm trường hợp này lắm à nha.”
“Có khi cô ấy là người tài giỏi được công ty chúng ta mời về.”
“Hoặc là người có quan hệ. Vừa rồi mọi người không thấy cô ấy đi cùng với quản lý Bạch à?” Không biết ai đột nhiên thốt lên khiến cho mọi người càng thêm xôn xao.
Và tất cả những lời đó Dương Uyển Linh đều nghe không sót một chữ. Cô không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này, luống cuống nói: “Giám đốc, tôi mới vừa vào làm đã nhận chức quan trọng như thế thật sự không phù hợp. Mong anh suy xét lại.”
Lý Tấn Tài lập tức trấn an: “Tôi tin rằng cô sẽ làm tốt vai trò trưởng nhóm sáu.”
Cho thêm mấy lá gan, ông cũng không dám để vợ của Diệp Tổng làm nhân viên quèn. Diệp Gia Quân mà trách tội xuống thì ông chỉ có nước cuốn gói rời khỏi Diệp Khang thôi.
Thấy Dương Uyển Linh còn muốn nói nữa, ông đã vội giơ tay ngăn cản rồi quay sang đám người đang nháo nhào như cái chợ kia sầm mặt quát:
“Tất cả im lặng cho tôi. Từ khi nào đã dám bác bỏ lời cấp trên nói? Đây là nơi làm việc không phải cái chợ, ai muốn nói thì nói, ai muốn làm gì thì làm.”
Mọi người lập tức im bặt nhưng trên mặt vẫn tràn đầy dấu chấm hỏi.
Người bức xúc nhất phải kể đến Lương Như Vân. Cô ta không phục đứng phắt dậy mặc kệ sự tức giận của Lý Tấn Tài vẫn thản nhiên chỉ trích:
“Giám đốc, nhóm trưởng đều là người cũ đã có kinh nghiệm làm việc lâu năm, ngoài ra còn dựa vào thành tích đã mang lại cho công ty để xem xét. Cô ấy chỉ vừa mới vào công ty đã được đề bạt làm nhóm trưởng, e rằng không thích hợp lắm. Tôi không phục.”