Nơi Châu Lan Khánh sinh sống cùng bà ngoại là một khu chung cư cũ kĩ, xập xệ nằm ở giữa lòng thành phố.
Dương Uyển Linh quan sát căn nhà tồi tàn trước mặt mà lòng đau nhói và khó chịu lắm. Hóa ra sáu năm nay con gái cô phải sống khổ sở thế này, còn cô lại chẳng hay chẳng biết. Nếu Hạ Nhã Thi không phanh khui chuyện quá khứ có phải cô sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của con bé không?
Nghĩ đến đấy thôi Dương Uyển Linh đã chịu không nổi rồi, cô càng nắm chặt tay Châu Lan Khánh hơn.
Châu Lan Khánh không biết nỗi sợ hãi trong lòng của Dương Uyển Linh, thấy tay mình bị nắm chặt thì ngẩng đầu lên cười tít mắt. Tiếp đó, cô bé quay đầu đi, đưa tay còn lại lên gõ cửa. Dáng vẻ vô cùng kích động và háo hức.
Nhạy bén nhận ra sự khác thường nơi Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân xoa đầu cô an ủi: “Đừng sợ. Mọi chuyện đã qua rồi, sau này các con sẽ ở bên chúng ta.”
Dương Uyển Linh gật đầu, nỗi sợ hãi trong lòng nhanh chóng được Diệp Gia Quân xoa dịu.
Lúc này, cửa nhà từ từ được mở ra. Một bà cụ mang khuôn mặt hốc hác, tay chống gậy xuất hiện giữa cửa. Có lẽ mấy hôm nay ngủ không ngon giấc, troing bà khá tiều tuỵ và mệt mỏi.
“Bà ngoại.” Châu Lan Khánh vỡ òa nhào vào lòng bà cụ, “Bà ơi! Con về rồi này. Con nhớ bà lắm.”
“Ôi! Cháu của bà.” Bà cụ vứt gậy đi, ôm chầm lấy cháu gái, nước mắt giàn giụa, “Mấy hôm nay con đi đâu thế hả con? Bà tìm con khắp nơi mà không thấy, bà đã dặn con ngồi trong phòng chờ của trường đợi bà đến đón rồi mà?”
Dương Uyển Linh có chút mất mát nhìn bàn tay trống trơn còn vương hơi ấm của Châu Lan Khánh. Nhưng nhìn cảnh hai bà cháu đoàn tụ trong lòng cô cảm động lắm, không khỏi nhớ đến bà ngoại quá cố của mình.
Diệp Gia Quân nắm lấy tay Dương Uyển Linh, hai người nhìn nhau, mặc dù anh không nói gì nhưng cô hiểu rõ anh đang sợ cô buồn, vì vậy nhẻn miệng cười trấn an anh, tỏ ý cô không sao.
“Các người là ai?” Niềm vui đoàn tụ qua đi, bà cụ bấy giờ mới phát hiện ra Diệp Gia Quân và Dương Uyển Linh. Ánh mắt đề phòng nhìn hai người, kéo Châu Lan Khánh ra sau lưng mình bảo vệ.
“Chúng con là...” Dương Uyển Linh không biết trả lời sao cho phải, nếu đứng tại đây nói huỵch tẹt ra hai người là bố mẹ ruột của Châu Lan Khánh không biết bà cụ có cho rằng bọn họ là kẻ lừa đảo mà dùng gậy đuổi đánh bọn họ đi không nữa.
Diệp Gia Quân ở bên cạnh thẳng thắn nói: “Chúng tôi là người đã cứu cháu gái bà.”
“Cứu cháu gái tôi?” Bà cụ nghi hoặc quan sát hai người, không lập tức tin lời Diệp Gia Quân nói.
Châu Lan Khánh kéo áo bà cụ, cô bé làm chứng: “Chú với dì ấy thật sự đã cứu con từ tay kẻ xấu đó ngoại.”
Bấy giờ vẻ cảnh giác trên mặt cụ bà mới biến mất, mang theo niềm nở và áy nãy mời: “Cảm ơn cô cậu rất nhiều, mời cô cậu vào nhà xơi nước.”
Dương Uyển Linh cùng Diệp Gia Quân tất nhiên không từ chối rồi, theo sự chỉ dẫn của bà cụ mà bước vào phòng khách.
Khác với bên ngoài sập xệ, ẩm mốc, bên trong căn nhà tuy cũ nhưng lại khá gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Phòng khách bày biện rất đơn giản, một tủ thờ, một bàn trà nhỏ, một cây quạt đứng và một chiếc ti vi đã hỏng đặt bên góc nhà.
“Mời các cô cậu ngồi.” Bà cụ chống gậy đi rất chậm, quay đầu nhiệt tình mời.
Đợi bà cụ đã an vị, hai người mới lục tục ngồi xuống.
Châu Lan Khánh quả thực rất ngoan, rất hiểu chuyện, biết ngoại của mình đi đứng khó khăn liền xung phong chạy đi xuống bếp rót nước cho khách.
Dương Uyển Linh nhìn bé con chín chắn, hiểu chuyện trước tuổi thế này thì rất lấy làm tự hào. Tuy vậy, cô cũng xót con lắm, vội đứng dậy nói với bà cụ: “Để con đi phụ bé.”
Nào có lý để khách đến nhà chơi phụ giúp chủ nhà, cụ bà ngay tức khắc phản đối: “Cô cứ ngồi chơi đi, không sao đâu, Lan Khánh giỏi lắm. Con bé tự làm được.”
Dương Uyển Linh đương nhiên hiểu nhưng sao có thể trơ mắt nhìn con gái của mình làm việc vất vả được, mặc kệ sự phản đối của bà vẫn đuổi theo Châu Lan Khánh vào nhà bếp.
“Này…” Cụ bà bất lực nhìn theo bóng lưng Dương Uyển Linh, thật sự có chút dở khóc dở cười, xong quay sang Diệp Gia Quân ngại ngùng nói, “Thật ngại quá, cậu ngồi đây chơi nhé, tôi vào bếp xem sao.”
Diệp Gia Quân lên tiếng cản bà lại: “Cứ để cô ấy phụ Lan Khánh đi, tôi có chuyện muốn nói với cụ.”
Bà vừa mới nhổm dậy liền khó hiểu ngồi xuống, cẩn thận nói: “Cậu nói đi.”
Lúc Dương Uyển Linh cùng Châu Lan Khánh đi ra, bầu không khí trong phòng khách thật khác lạ, bà cụ nhìn chằm chằm cô, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục.
Dương Uyển Linh cảm thấy lạ nhưng khi nhìn đến mẩu giấy trong tay bà cô liền hiểu ra, khẽ đánh mắt sang Diệp Gia Quân, dùng ánh mắt hỏi: Anh đã kể hết với bà rồi à?
Diệp Gia Quân dường như có tâm linh tương thông với Dương Uyển Linh, không cần tốn thời gian đã ngay lập tức hiểu những điều cô muốn hỏi. Anh gật nhẹ, mày hơi nhướng lên tỏ ý: Đánh nhanh thắng nhanh.
Khoé miệng nhịn không được cong lên, Dương Uyển Linh rất thích tính cách tự tin này của Diệp Gia Quân, nếu không có bà cụ và Châu Lan Khánh ở đây cô đã chạy đến ôm chầm lấy anh mất rồi. Cố kiềm lòng lại, cô đi tới đặt nước lên bàn còn không quên quan sát sắc mặt bà cụ.
“Ban đầu con chỉ định mang nước lọc thôi nhưng dì Uyển Linh chỉ con làm nước ép cam này ngon lắm. Bà ngoại với chú nếm thử đi ạ.” Châu Lan Khánh cũng lon ton chạy tới hí hửng khoe.
Dương Uyển Linh ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia Quân, có lẽ vì đã biết bà đã biết sự thật năm đó nên trong lòng khá hổi hộp.
Diệp Gia Quân thì khá thản nhiên giống như đang ở nhà mình, nghe con gái nói thế liền vươn tay cầm lấy nước ép nhàn nhã đưa lên môi nhấp một ngụm. Uống xong còn khen: “Ngon lắm.” Tiếp đó. anh hơi nghiêng người qua nhỏ giọng nói, đủ một mình Dương Uyển Linh nghe thấy, “Vợ anh làm mà.”
Dương Uyển Linh đơ người, phản xạ có điều kiện nhìn hai người còn lại có mặt trong phòng thấy bọn họ không để ý tới bên này thì thoáng thở phào và bớt xấu hổ.
“Anh đứng đắn lên coi.” Dương Uyển Linh cũng hạ thấp giọng nhắc nhở.
Bên kia, Châu Lan Khánh không thấy bà ngoại uống liền thúc giục mà không hề hay biết sự khác lạ xuất hiện nơi bà ngoại: “Sao bà còn chưa uống ạ? Ngon lắm bà uống thử đi bà.”
Dù sao trong ly nước cam này cũng có công của mình cho nên Châu Lan Khánh rất mong chờ được khen.
Bà cụ lúc này mới có phản ứng, cầm ly lên uống một ngụm. Trong lòng bà đang bồn chồn chẳng nếm ra nổi vị gì nhưng sợ cháu gái buồn bèn ngượng cười nói dối: “Ngoan lắm. Cháu gái bà giỏi quá.”
Châu Lan Khánh sung sướng cười cong cả mắt, vô cùng hớn hở nói: “Cháu đã biết làm rồi đó, sau này sẽ thường xuyên làm cho bà uống.”
Hai chữ “thường xuyên” kia giống như cây gai ghim vào tim, nụ cười trên môi bà cụ thoáng tắt. Bà đặt ly nước xuống bàn, vươn tay xoa đầu Châu Lan Khánh, nhẹ nhàng bảo: “Bà muốn nói chuyện với chú dì một chút, con tự vào phòng chơi đi.”
Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân đưa mắt nhìn nhau, ai cũng hiểu rõ tiếp theo đây bọn họ sẽ đối mặt với chuyện gì.
Châu Lan Khánh mặc dù không muốn lắm, có điều cô bé rất nghe lời, gật đầu đáp ứng: “Dạ.”
Cụ bà nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Châu Lan Khánh một lúc mới quay đầu lại nhìn sang đối diện.
“Các người thật sự là bố mẹ… của Lan Khánh?” Trong giọng nói của bà khó che giấu được nỗi kích động và nghẹn ngào.
“Tôi đã đưa con bé đi xét nghiệm ADN, kết quả trên tay cụ là hoàn toàn chính xác 100%.” Mặc dù trước đó đã giải thích rõ nhưng Diệp Gia Quân vẫn rất kiên nhẫn đối với bà, “Nếu cụ không tin chúng ta có thể xét nghiệm thêm một lần nữa.”
Bà cụ cúi đầu nhìn dòng kết quả ghi trên tờ xét nghiệm, đôi mắt rưng rưng, dường như đã tin.
“Con biết nói lời cảm ơn với cụ là một điều rất vô nghĩa. Nhưng con vẫn rất muốn nói, thật sự con rất rất cảm ơn cụ. Cảm ơn cụ trong suốt những năm qua đã thay con nuôi nấng, chăm sóc và dạy dỗ Lan Khánh nên người. Con bé quả thật rất ngoan và hiểu chuyện.” Viền mắt Dương Uyển Linh đỏ hoe, chân thành nói lời cảm ơn với bà.
Bà cụ hoảng hốt bất giác siết chặt tờ giấy kết quả xét nghiệm trong tay, dùng đôi mắt đục ngầu mang theo dè dặt và không nỡ hỏi Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân: “Hai cô cậu định đưa con bé đi ngay bây giờ sao?”