Diệp Gia Quân đến nhìn Hạ Nhã Thi cũng lười, chậm rãi kể tiếp, với chất giọng lành lạnh ẩn chứa đầy nguy hiểm: “Khi cô ta thành công cùng lúc quen với cả hai người thừa kế, mắt thấy sắp đến lúc ngồi hưởng thành quả thì cô ta lại để lộ ra sơ hở. Hai người thừa kế cũng vì sự thật mà xảy ra hiềm khích với nhau, gặp phải những chuyện bi thảm khác nhau.”
Cả khán đài lặng ngắt như tờ, mọi người nín thở lắng nghe. Ngay cả, Dương Uyển Linh đã biết rõ mọi chuyện vậy mà cũng vẫn bất tri bất giác bị cuốn theo.
“Sau khi mọi chuyện đã vỡ lở, cô ta chẳng những không áy náy mà còn tràn ngập sự không cam tâm cùng tức giận. Việc này cũng dễ hiểu thôi, dù sao cô ta cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức trong kế hoạch này, bởi tất cả đều đang trên đà đổ bể hết. Có điều vận may cô ta không tệ, tai mắt của cô ta, là quản lý một khâu trong tập đoàn Diệp Khang, vừa hay nhìn thấy một cô gái không cẩn thận đụng vào người Diệp thiếu gia nhưng Diệp thiếu gia lai không có bất kì biểu hiện bài xích nào.” Diệp Gia Quân lành lành kể.
Dương Uyển Linh nghe tới đây, hơi nhướn mày lên, bắt đầu lục lọi trí nhớ năm đó, đáng tiếc nghĩ một lúc vẫn không có chút ấn tượng nào.
“Sau khi biết tin, cô ta lập tức vạch nên một kế hoạch nham hiểm không gì sánh bằng.”
“Gia Quân, đừng nói nữa. Xin anh đó.” Mắt thấy sắp bị vạch trần, cô ta giống như phát điên ôm đầu la hét ầm ĩ.
Diệp Gia Quân cau chặt mày nhưng vẫn không có ý định dừng lại, có thể nhận ra trong giọng anh lúc này tràn ngập đau xót cùng giận dữ: “Mà cô gái kia không biết bản thân sắp phải trải qua một cuộc sống như địa ngục. Đó là vào sáu năm trước, người phụ nữ nham hiểm kia thuê người bắt cóc cô gái ấy, đồng thời đi dụ dỗ mẹ của Diệp thiếu gia, lợi dụng điểm yếu một lòng cầu cháu của bà ấy, giúp cho kế hoạch mang thai của mình. Cô ta đến tìm gặp bà khóc lóc tỏ ra bản thân đã ăn năn hối hận, muốn chuộc lỗi bằng cách giúp bà hoàn thành tâm nguyện. Cô ta nói đã tình cờ nhìn thấy một cô gái mà Diệp thiếu gia không bài xích, chỉ cần bà phối hợp với cô ta bỏ thuốc vào trong rượu vang của Diệp thiếu gia, rồi đem đem cô gái kia đặt vào phòng Diệp thiếu gia. Sau khi gạo nấu thành cơm có con rồi thì sẽ không đến lượt Diệp thiếu gia nói không nữa.”
Nó đến đây Diệp Gia Quân ngừng lại, vô thức nhìn sang Dương Uyển Linh, trong mắt chứa đựng đau lòng xen lẫn ý cười rất khó che giấu.
“Sau đó thì sao, Diệp thiếu kể tiếp đi.”
“Đúng đó, đúng đó, mau kể tiếp đi, đang hấp dẫn mà.”
Diệp Gia Quân chưa bao giờ tưởng tượng đến sẽ có một ngày bản thân biến thành người “kể chuyện” như thế này. Anh có chút bất đắc dĩ hắng giọng nói tiếp: “Bố mẹ Diệp thiếu gia đi du lịch trước thời hạn, người giúp việc cũng được cho nghỉ phép. Diệp thiếu gia cũng đã uống rượu có bỏ thuốc. Cô gái cũng bị bỏ thuốc nên không cách nào chống cự, bị đưa vào phòng. Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, đám người được thuê tới đã khiêng cô gái từ trong phòng ra. Mười tháng sau đó, cô gái bị nhốt lại trong phòng kín, ăn uống ngủ nghỉ hay thậm chí là đi vệ sinh đều dưới sự sự giám sát do người của cô ta thuê. Trong quá trình đó, một khi cô gái có hành vi phản kháng thì sẽ bị tiêm thuốc an thần.”
Đám phong viên chớp lấy thời cơ hỏi ngay.
“Diệp thiếu, người phụ nữ có lòng dạ thâm độc trong lời anh nói có phải chính là cô Hạ Nhã Thi không?”
“Cô gái tội nghiệp kia là cô Dương Uyển Linh sao?”
Diệp Gia Quân vươn tay nắm lấy tay Dương Uyển Linh, nhìn cô đầy dịu dàng: “Các vị đều đoán đúng rồi đấy.”
Dương Uyển Linh ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt cay xè. Đây chính là duyên phận chăng?
“Mười tháng sau cũng chính là năm năm trước, Uyển Linh bị bí mất đưa đến bệnh viện, hạ sinh ra hai đứa bé, một trai một gái cũng chính là Gia Minh con trai tôi và Châu Lan Khánh đây.” Diệp Gia Quân dùng tay còn lại dịu dàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn y đúc Dương Uyển Linh.
Xong, anh mới tiếp tục: “Tuy nhiên, Hạ Nhã Thi cảm thấy Lan Khánh không cần thiết nên ra lệnh cho người vứt con bé đi, Uyển Linh cũng bị đưa đi xử lý. May mắn, Uyển Linh thoát được một kiếp nhưng vì bị ngâm trong nước và bị tiêm thuốc an thần trong khoảng thời gian dài nên dẫn tới bị mất trí nhớ. Đó là lí do vì sao cô ấy không có chút kí ức nào về khoảng thời gian như địa ngục ấy.”
Ánh mặt dịu dàng và ấm áp của Diệp Gia Quân khi nhắc đến Hạ Nhã Thi liền trở thành rét lạnh: “Còn về phần Hạ Nhã Thi, cô ta bế đứa bé trai cũng chính là Gia Minh, đồng thời cầm theo giấy giám định đi tìm mẹ tôi, nói Gia Minh là con trai do cô ta và tôi sinh ra. Mẹ tôi đương nhiên không tin, cưỡng chế cô ta đi xét nghiệm ADN lần nữa, không biết cô ta giở mánh khoé gì nhưng kết quả xét nghiệm vẫn cho ra Gia Minh là con cô ta. Dẫu vậy, cô ta vẫn không đạt được mục đích chỉ có thể chạy ra nước ngoài lánh nạn.”
Mọi người nghe tới đây đều không hẹn mà cảm thấy vô cùng hả hê.
“Quả gì mà to thế xin thưa rằng quả báo. Ha ha ha.”
“Gieo gió gặt bão, lên trên livestream giả nhân giả nghĩa, làm ban đầu tôi cũng tin sái cổ luôn.”
“Im lặng đi, để Diệp thiếu kể tiếp, đang hấp dẫn mà, ồn ào lắm thế. Muốn bình phẩm gì đợi lát nữa rồi hãy nói.”
“Bí mật cứ thế bị thời gian chôn vùi, những người biết sự thật năm đó đều thờ ơ hoặc thậm chí là cố tình giấu giếm che đậy đi. Chỉ có Uyển Linh, năm năm một mình đơn độc chịu đủ loại khinh thường và sỉ nhục của người bên cạnh, mơ mơ hồ hồ, không cách nào biết được những việc bản thân đã trải qua.”
Lệ Quỳnh Thương ôm mặt bật khóc nức ở, không ngừng lặp đi lặp lại một câu xin lỗi.
Còn Diệp Gia Quân khi nói đến đây cũng đã trở nên kích động, ôm chầm lấy Dương Uyển Linh, cất giọng nghèn nghẹn: “May mà ông trời thương xót đã cho anh gặp lại em. Chúng ta... cuối cùng đã đoàn tụ rồi. Xin lỗi, mấy năm qua để em một mình chịu khổ rồi.”
Dương Uyển Linh đã không thể kìm nổi được nước mắt, dang tay ôm chặt lấy Diệp Gia Quân, nức nở bật khóc. Sau bao ngày xa cách, giờ phút này được ôm trong vòng tay ấm áp, khoang mũi lấp đầy mùi hương quen thuộc, bên tai nghe được những lời tâm tình của anh, khiến cô rất xúc động và hạnh phúc. Bỗng dưng cảm thấy những khổ sở, những ấm ức tủi thân phải gánh chịu trong suốt bao năm qua vì giây phút này đây cũng đều xứng đáng: “Nếu phải trải qua những chuyện đau khổ như thế mới được gặp anh vậy thì em nguyện ý.”
“Cô gái ngốc.” Diệp Gia Quân thở dài, mặc kệ xung quanh có rất nhiều người, đau lòng hôn lên trán cô.
Cao Hoàng Lâm ho nhẹ mấy tiếng, cũng mấy người bạn của Dương Uyển Linh đi qua. Anh chàng ai oán nói: “Hai cái người này, đừng có khiến cho bọn độc thân như chúng tôi phát thèm chứ.”
Lý Thuỳ Châu bĩu môi, không hài lòng bắt bẻ: “Xuỳ, có mình anh thôi nhé. Đừng có ở đây quơ đũa cả nắm.”
Cao Hoàng Lâm cười hì hì: “Vâng, vâng. Tiểu tổ tông của anh ơi. Anh sai rồi. Là anh, là anh phát thèm.”
“Ai là tiểu tổ tông của anh chứ?” Lý Thuỳ Châu giãy đành đạch. Nếu không phải Vũ Lam Hạ kéo cô nàng lại thì cô nàng đã cho Cao Hoàng Lâm mấy đường quyền rồi.
Khung cảnh lãng mạn nháy mắt bị phá hỏng, không còn cách nào để tiếp tục nữa, Dương Uyển Linh dở khóc dở cười rời khỏi lòng Diệp Gia Quân.
“Phải rồi, anh làm sao tìm thấy con bé vậy?”